Trương Mân: "Khó trách, mấy ngày nay thế nào?"
Lâm Dư Dư: "Khá tốt, lúc không người bệnh thì xem bút ký và lịch trình khám bệnh mà bác sĩ Trương đưa, lúc có người bệnh thì nghe bác sĩ Trương phân tích bệnh tình của người bệnh. Cô thì sao?"
Trương Mân có chút giật mình: "Bác sĩ Trương còn đưa bệnh lý và bút ký cho ngươi xem a? Ông thật là một người tốt." Phải biết rằng loại bút ký này đều là tâm huyết của bác sĩ, là thứ không bỏ được đưa cho người khác, không nghĩ tới bác sĩ Trương lại tốt như vậy, mà vị bác sĩ kia liền không có hào phóng như vậy. Bất quá Trương Mân không nói xấu đối phương, cô ấy nói,"Tôi cũng khá tốt, lúc rảnh rỗi có thể xem sách y học của bác sĩ Lữ, không hiểu chỗ nào thì hỏi thầy ấy, lúc có người bệnh thì đi theo bác sĩ Lữ học tập. Đúng rồi, cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn đi? Kiến thức y dược của cô được học như thế nào a? Người nhà dạy sao?"
Lâm Dư Dư: "Không phải, tôi tự mình học, vừa đọc sách, vừa hỏi bác sĩ. Trước khi ta xuống nông thôn có thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, ngoài tự học còn thường xuyên đến tiệm thuốc làm học trò hỏi bác sĩ mấy điều này."
Trương Mân: "Cô cũng thật cầu tiến."
Lâm Dư Dư cười cười: "Cô cũng rất lợi hại, tôi xuống nông thôn đã hai tháng hơn, thấy rất nhiều gia đình không coi trọng con gái, cô có thể học tập nhiều thứ như vậy, có thể thấy được người nhà thực coi trọng cô cũng vì cô mà cảm thấy tự hào đi?" Lâm Dư Dư nói như vậy, là dựa theo Trương Mân, bởi vì cô phát hiện quần áo cô ấy tốt hơn mấy cô gái nông thôn khác, cho nên lúc ở nhà cô hẳn là được yêu thương chiều chuộng.
Trương Mân: "Ông ngoại rất thương tôi, kiến thức về dược liệu, dược lý đều được ông ấy dạy cho." Ông ngoại Trương Mân có ba người con gái, trong nhà không có con trai làm ông cảm thấy thật tiếc nuối, cũng may từ nhỏ Trương Mân có hứng thú với y học, vì thế ông liên bắt đầu bồi dưỡng Trương Mân. Bất quá, Trương Mân cũng làm cho ông cảm thấy thực tự hào, có thể thông qua khảo nghiệm của sở y tế, trở thành nhân viên y tế của đại đội, nếu có cơ hội đi bệnh viện cấp huyện thực tập, vậy thì càng tốt. Tuy rằng ông cũng biết thành tích của Lâm Dư Dư tốt hơn Trương Mân, nhưng ông vẫn khuyên Trương Mân không cần từ bỏ, bởi vì đối với y học mà nói, kiến thức lý thuyết về dược liệu là quan trọng, nhưng thực tiễn càng quan trọng hơn.
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Trương Hoành Quốc tới, Lâm Dư Dư cùng Trương Mân liền ngừng trò chuyện, đi vào văn phòng. Lâm Dư Dư làm thực tập sinh không có văn phòng, cho nên trong văn phòng của Trương Hoành Quốc kê thêm một cái bàn làm việc, dùng để cho cô có chỗ học tập.
Buông bao công văn xuống, Trương Hoành Quốc mặc vào áo blouse trắng: "Ba ngày này xem bút ký như thế nào?"
Lâm Dư Dư: "Một vài cách xử lý các chứng bệnh đã sao chép xong, còn có một quyển về các ca bệnh thực tế còn chưa xong, đại khái lại thêm một ngày nữa là có thể chép xong."
Trương Hoành Quốc: "Không tồi, tốc độ thực nhanh. Nhưng cái này cũng không thể chỉ chú ý tốc độ, chủ yếu vẫn là hiểu. Hiện tại thầy rảnh, thày sẽ kiểm tra xem em đã học được những gì."
Lâm Dư Dư: "Rõ." Lại nói tiếp, lúc trước Lâm Dư Dư học chính là Trung y, nhưng Trương Hoành Quốc là Tây y, cho nên hiện tại Lâm Dư Dư đi theo Trương Hoành Quốc học Tây y. Bất quá đối Lâm Dư Dư mà nói, cô cảm thấy khá tốt, có thể học được cả hai. Trương Hoành Quốc tùy ý nói ra vài bệnh trạng, từ đơn giản đến phức tạp, yêu cầu Lâm Dư Dư tiến hành phân tích, sau đó nêu ra phương hướng xử lý, cách phối thuốc.