Nhưng những việc này không liên quan đến Ôn Sùng, anh về nhà muộn hơn so với bình thường một chút.
Lâm Dư Dư: “Hôm nay sao lại về muộn như vậy?”
Ôn Sùng: “Bất ngờ có một số việc phải giải quyết, nhưng đã giải quyết xong rồi.”
Ôn Sùng nói có chuyện bất ngờ, trong lòng mọi người, nghĩ là chuyện ở bộ ngoại giao, cho nên cũng không truy hỏi. Sau khi ăn xong, Ôn Lễ đi tắm, Ôn Sùng nhắc đến chuyện bọn buôn người.
Lâm Dư Dư nghe xong, vô cùng ngạc nhiên: “Là Lâm Văn Huy?”
Ôn Sùng cũng không gạt bọn họ.
Trong mắt mẹ Ôn tràn đầy phẫn nộ: “Mấy người Lâm gia nghĩ thật đơn giản, năm đó bức chết Hương Hương, bây giờ còn muốn nhận Ôn Lễ, trừ khi mẹ chết.”
Lâm Dư Dư vội vàng vỗ vỗ ngực bà: “Mẹ, sẽ không, mẹ yên tâm, Ôn Lễ là đứa nhỏ hiểu chuyện, thằng bé sẽ không nhận Lâm gia.”
Mẹ Ôn: “Ôn Lễ là đứa trẻ ngoan, mẹ biết. Nếu... Nếu để thằng bé biết, chuyện của mẹ nó năm đó... chuyện này tạm thời đừng cho thằng bé biết, chờ khi nó lớn, trưởng thành, có thể tiếp nhận sự thật này rồi mới nói cho nó.” Bọn họ không đem chân tướng sự thật nói cho Ôn Lễ, chỉ nói cho thằng bé chuyện đơn giản, Ôn Lễ còn nhỏ, đương nhiên sẽ không hiểu được chuyện đó, thằng bé chỉ biết ba mẹ ly hôn, thằng bé đi theo mẹ, ngay sau đó ba kết hôn với người khác. Sau đó mẹ lại vì lo lắng cho thằng bé nên qua đời, cho nên trong lòng Ôn Lễ, chỉ kính trọng mẹ, căn bản không có ba.
Nhưng khi biết là không phải bọn buôn người, mà là Lâm Văn Huy, mọi người cũng vô cùng tức giận.
Qua mấy ngày nữa, Ôn Sùng nghỉ.
Sau khi nghỉ, Lâm Dư Dư quấn lấy Ôn Sùng để anh dạy cô lái xe. Thật ra, cô biết lái xe, nhưng ở thời đại này cô còn chưa có cơ hội động đến xe, cho nên tự nhiên cô biết lái sẽ khiến người ta thấy kỳ quái, nhân cô hội này học lái xe, về sau cũng sẽ dễ nói.
Ôn Sùng đối với năng lực học tập của vợ mình vô cùng bội phục, cho nên Lâm Dư Dư học mấy ngày liền biết lái xe, anh cũng không quá bất ngờ. Đợi Lâm Dư Dư học xong, ôn Sùng nói: “Anh nghĩ, chuẩn bị cho em một chiếc xe?” Xe anh là xe của đơn vị, không thích hợp để Lâm Dư Dư lái.
Lâm Dư Dư: “Không cần, sẽ gây thêm phiên phức cho anh.” Dù sao sang năm sẽ bắt đầu cải cách, đến lúc đó mua xe, sẽ không sợ người khác nói.
Ôn Sùng thấy cô nói như vậy, cũng không nói gì.
Năm sau, vợ chồng Chương Long muốn tới thủ đô, Lưu Á Cầm cũng đi theo chăm sóc, thật ra, Lưu Á Cầm muốn tới để chăm sóc con gái mình, đi theo con riêng tới chăm sóc cháu trai kế, cũng có lý do để gián tiếp đến thăm con gái và cháu gái.
Vì thế, Chương Nham vô cùng hâm mộ, ông cũng muốn đi theo vợ tới thủ đô. Cả đời này ông cũng chưa đến thủ đô. Nhưng ông vẫn chưa về hưu, nên không thể đi.
Ba người nhà Chương Long cùng Lưu Á Cầm đến thủ đô, Lâm Dư Dư đi đón, thấy bọn họ an toàn xuống xe lửa, Lâm Dư Dư cũng bớt lo lắng: “Mẹ, Chương Long, Mỹ Vân.”
Nhìn thấy Dư Dư, Lưu Á Cầm vội vàng tiến lên: “Dư Dư ”
Lâm Dư Dư: “Mẹ, đi đường thế nào? An toàn không? Không gặp chuyện gì nguy hiểm chứ?” Chương Long: “Rất an toàn, chúng em nhớ lời chị nói, cẩn thận trông đứa nhỏ, sợ gặp phải bọn buôn người.” Ba người lớn trông chừng đứa nhỏ rất kỹ, cho nên tương đối an toàn. Hơn nữa hành lý của bọn họ không nhiều, quần áo, chăn gối các thứ, đã gửi từ mấy hôm trước, trực tiếp gửi đến chỗ Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư đã mang tới chỗ nhà bọn họ, cũng đã nhờ người quét dọn vệ sinh xong xuôi. Bọn họ đến nơi là có thể vào ở.
Từ ga tàu hỏa đến tiểu khu, trước tiên Lâm Dư Dư đưa bọn họ đến nhà hồi môn của mẹ Ôn, Lưu Á Cầm là lần đầu tiên đến nhà kiểu tây, quả thực rất bất ngờ.
Phạm Mỹ Vân: “Nhà này cũng thật quá tốt đi?” Quả thật không dám tưởng tượng.
Lâm Dư Dư: “Nhà chị ở phía sau, cách khoảng trăm mét, chúng ta để đồ ở đây đi ăn cơm, thuận tiện nhận nhà.”
Chương Long: “A, được.”
Lâm Dư Dư nói cách tâm trăm mét, bọn họ lúc đầu còn không tin, kết quả thực sự rất gần, nhìn thấy nhà Lâm Dư Dư gần như vậy, bọn họ cũng yên tâm, có chuyện nhờ cũng rất tiện.