Thư ký: “Đúng vậy, cháu nói trước đi."
Lâm Dư Dư: "Cháu nghĩ hay là chúng ta lấy một cái trên cho vườn trái cây trước, gọi là vườn trái cây của thôn Phạm gia. Tiếp theo chúng ta dùng tên này lên công xã đăng ký, sau đó báo với xả trưởng vê việc chúng ta muốn mở nhà xưởng, cần phải làm thủ tục bên ngoài. Hiện tại chỉ có một mẫu đất trông nho nên dễ làm nhưng là chờ sang năm có mười mấy mẫu, thêm quả cam nữa thì đó không phải là chuyện nhỏ.
Đại đội trưởng vừa nghe: "thôn Phạm gia của chúng ta muốn mở xưởng?"
Thư ký: "Làm, cần thiết xử lý." Chờ thủ tục xử lý xong thì thôn Phạm gia của bọn họ cũng có xưởng, rất có mặt mũi. Dưới cái nhìn của đại đội trưởng và thư ký thì họ đều hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương nhưng không nói ra.
Lâm Dư Dư cảm thấy bất ngờ với việc đại đội trưởng và thư ký duy trì việc mở nhà xưởng. Cô không ngờ hai vị này lại đồng ý nhanh vậy, đương nhiên là cô không biết ý tưởng của hai vị này. Hai vị này là vì mặt mũi nên nếu cô biết thì chắc là cô sẽ dở khóc dở cười.
Đại đội trưởng: "Vậy nên xử lý xưởng ra sao?" Lâm Dư Dư: "Muốn phát triển nhà xưởng, đương nhiên phải có công nhân. Nếu mở nhà xưởng, vậy mọi thứ phải theo quy trình nên chuyện ở vườn trái cây nhất định phải chấp hành theo quy định nhà xưởng. Chúng ta không chỉ kêu toàn bộ thôn dân bắt đầu làm việc, phải để công nhân tới vườn trái cây làm việc. Nhưng mà, trước mắt vườn trái cây là do thôn dân cùng nhau trồng trọt nên vườn trái cây kiếm được tiền thì cũng không thể quên mọi người."
Thư ký: "Lời này đúng, vậy cháu nghĩ nên xử lý số tiền đó thế nào?" Lâm Dư Dư: "Về sau mọi người cùng nhau trồng trọt trong vườn trái cây, trái cây trong vườn bán được tiền thì chia một nửa cho người trong thôn, dư lại một nửa làm thành tiền lương trả cho công nhân, sau đó phát triển từ từ trong thôn. Không nhất thiết phải là người trong thôn trồng trọt, nói cách khác là công nhân trồng trọt trong vườn trái cây đều lấy ra ba phần làm tiền thưởng cho mọi người. Số tiền còn lại làm vốn lưu động cho vườn trái cây, tiền lương thì cứ phát từ từ hoặc là sau này dùng để phát triển sự việc khác."
Đại đội trưởng: "Vậy tiền lương cho công nhân tính thế nào?"
Lâm Dư Dư: "Trước mắt bán toàn bộ 2000 cân có thể kiếm được 400 đồng tiền, 200 đồng tiền thuộc về vườn trái cây, dư lại 200 đồng tiên chia đều cho mỗi hộ gia đình. Đương nhiên sẽ có người nói không công bằng, có vài gia đình chỉ có hai người sống, có vài gia đình đến 20 người. Nếu họ cảm thấy không công bằng, vậy tách gia đình vì dù sao chúng ta chia dựa vào hộ khẩu nên cần phải cưỡng chế vì không thể người khác nói nhà xưởng không có chế độ gì. Tiền cần phải chia dựa vào hộ khẩu, không thể dựa theo thành viên trong gia đình. Bằng không thì sẽ có một vài gia đình vì muốn kiếm tiền, liều mạng sinh đứa nhỏ hoặc là nhặt đứa nhỏ về nuôi."
Nghe thấy cái này, kế toán không nhịn được cười ra tiếng.
Thư ký: "Vậy chuyện về công nhân thì sao? Lựa chọn thế nào? Tiền lương công nhân tính sao?”
Lâm Dư Dư: "Năm nay chỉ có nhiêu đó tiên, không công nhân nên không có tiền lương. Mọi người chia đều 200 đồng tiền, xem như báo đáp cho việc mọi người vất vả cả một năm." thôn Phạm gia có 54 hộ gia đình, mỗi hộ gia đình có thể chia được 3 xu 7. Này cũng không tệ, dù sao họ còn có thể ăn được nho.
Đại đội trưởng: "Vậy là thỏa đáng, vậy sang năm nên bắt đầu thế nào?"
Lâm Dư Dư: "Sang năm liền bắt đầu lấy quả nho ra tính. Chúng ta có 13 mẫu nên nếu dựa theo tình huống năm nay, một mẫu đất kiếm 400,13 mẫu chính là 5200. Chúng ta lấy 2600 đồng chia cho mọi người, nhưng mà sang năm có khả năng không còn 54 hộ gia đình trong thôn. Năm sau phát tiền, người tách hộ khẩu chắc chắn nhiều. Vì lấy tiền nên tách hộ khẩu, chúng ta phải có quy định. Đầu tiên chủ hộ phải là người thành niên, dù đã kết hôn hoặc độc thân thì đều có thể tách hộ khẩu ra sống độc lập. Như vậy, chúng ta cho phép người đó lấy tiên. Tiếp theo, nếu là người chưa thành niên thì dù có kết hôn và tách hộ khẩu, người đó không được nhận tiền. Không thì có vài gia đình không tuân theo quy tắc, con cái chưa thành niên liền nói có vợ rồi tách hộ khẩu."