Lâm Dư Dư: "Vậy chờ tới năm sau đi, ngài hỗ trợ chọn vài mảnh đất, tôi sẽ để gọi người khai khẩn trước, cùng với chúng ta cũng chiết cành của cây cam và cây nho trước đi." Cô biết chỗ nào có cây cam, có vài nhà dân trong thôn có trông cây cam, còn cây nho thì lúc cô lên núi có thấy chúng. Bất quá không tìm được cây táo.
Lương Sơn Khải: "Cây cam có thể bắt đầu chiết cành vào mùa xuân năm sau, chờ đến khi nở hoa kết quả cũng cần hai ba năm, còn cây nho thì có thể bắt đầu vào tháng 5, lúc tiết trời đang ấm áp, nếu được thúc phân và không gặp các vấn đề khác, tâm khoảng năm thứ hai là có thể kết quả."
Lâm Dư Dư: "Vậy cây nho có thể nhiều một chút, rốt cuộc đến năm thứ hai là có thể nhìn thấy thành quả, sẽ càng khiến cho nhiều người động tâm*."
*động tâm: nháy mắt có suy nghĩ muốn làm một việc gì đó
Dư Văn Khánh: "Bác sĩ Lâm còn trẻ nhưng lại rất sáng suốt."
Lâm Dư Dư cười cười, cứ coi như miệng cô thèm ăn đi.
Sau khi thương lượng cùng Lương Sơn Khải và Dư Văn Khánh, Lâm Dư Dư đi tìm đại đội trưởng cùng thư ký, gọi bọn họ vào văn phòng thôn ủy, trao đổi với họ về việc vườn trái cây: "Đại đội trưởng, thư ký, tôi là nghĩ thế này, dù sao hiện tại đang trong thời kỳ nông nhàn, mọi người đều không có việc gì, không bằng tìm vài người cường tráng đi khai khẩn, đối với bọn họ mà nói cũng kiếm có công điểm, hơn nữa có chuyên gia bị đưa xuống chỗ chúng ta, đây cũng là vận may khó gặp, nếu cây ăn quả của chúng ta thật sự thành công, vậy thôn dân đều có trái cây để ăn, trọng điểm là, trái cây này có thể đổi lấy tiên, chúng ta có thể bán cho xưởng sản xuất trái cây đóng hộp, thật sự không được nữa, chúng ta có thể bán cho Cung Tiêu Xã, bọn họ khẳng định sẽ tranh giành trái cây của chúng ta, nếu không thành công, dù sao cũng chỉ lãng phí một chút sức lực."
Đại đội trưởng cùng thư ký cũng là người có tuổi rồi, bọn họ không có suy nghĩ phong phú như Lâm Dư Dư, dù sao cũng là người không cùng thời đại, Lâm Dư Dư có gan nếm thử, bọn họ đã thỏa mãn với thực trạng bây giờ rồi. Mà hiện tại, Lâm Dư Dư nguyện ý đi thử sức, đi làm những chuyện mà bọn họ không nghĩ tới, đối với bọn họ mà nói, đây cũng điều rất mới mẻ và độc đáo. Dù sao thì cho dù thất bại, cũng bất quá chỉ là lãng phí một chút công sức. Mà đối với dân chúng mà nói, thứ mà do dư thừa nhất chính là sức lực.
Vì thế, ba người ăn nhịp với nhau, quyết định mở vườn trái cây. Đến nỗi người khác, căn bản không có quyền phản đối hay quyền lên tiếng gì cả, ở cái niên đại này, các việc trong thôn, đều do đại đội trưởng và thư ký quyết định, sau đó các thôn dân thực thi các quyết định đó.
Biết được trong thôn sẽ khai khẩn vườn trái cây, thôn dân thôn Phạm gia đều trợn tròn mắt, được rồi, lại nói nữa, bọn họ cũng rất chờ mong, bởi vì trái cây là loại đồ xa xỉ, quá đắt đỏ, có chút người cả đời này chưa từng nếm thử hương vị quả táo là như thế nào. Mà hiện tại, trong thôn lại muốn khai khẩn vườn trái cây, mọi người có thể không vui sao?
Đại đội trưởng: "Cái vườn trái cây này, ít nhất cần một khoảng thời gian tâm hai ba năm, nếu vườn trái cây thành công, mỗi hộ gia đình chúng ta sẽ phân chia theo đầu người, một người có thể được hai cân, đương nhiên, nếu kết quả càng nhiều, vậy mỗi người sẽ được phân đến càng nhiều. Hiện tại các thanh niên trai tráng đi khai khẩn vườn trái cây, phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, chuẩn bị kiểm tra sức khỏe. Gần ăn tết rồi, hy vọng mọi người đều khỏe mạnh, ăn một cái tết thật vui vẻ."
Thư ký: "Phạm Hải, Phạm Đại Thạch ở lại một chút, có chuyện muốn thương lượng với các ngươi."
Phạm Hải cùng Phạm Đại Thạch bị giữ lại, đi theo đại đội trưởng vào văn phòng. Phạm Hải: "Thư ký, có chuyện gì a?" Phạm Đại Thạch cũng nhìn thư ký, có chút khẩn trương.