“Thuốc giải đâu, ta làm sao biết được”
Lan Địch A Hoài vẫn tiếp tục nhìn Doãn Ngôn, có lẽ đây là lần cuối cũng y có thể nhìn thấy Doãn Ngôn cho nên phải nhìn thật kỹ, ngắm thật kỹ để sau khi y chết đi vẫn sẽ nhớ hình bóng ấy
“Ngươi….ngươi rốt cuộc muốn cái gì đây hả”
Doãn Ngôn lớn tiếng quát, tiến sát đến chỗ Lan Địch A Hoài nắm lấy cầm y, Lan Địch A Hoài đau đớn nhưng không hề biểu lộ ra một chút nào cả
“Ta muốn cái gì, ngài là người rõ nhất, ta muốn ngài thực hiện lời hứa, chịu trách nhiệm với ta”
Lan Địch A Hoài sau khi nói ra một câu hơi thở càng thêm nặng nề, trong miệng phun ra không ít máu
“Được, ta liển đồng ý, lập tức chấp nhận lời cầu thân của ngươi, mau đưa thuốc giải ra đây”
Lan Địch A Hoài cười khổ, y thua rồi ngay từ đầu đã thua ván cược này rồi
“Thuốc giải ở trong phủ của ngài, nếu ngài tìm được thì người kia sẽ sống sót”
Doãn Ngôn nhíu mày nhìn Lan Địch A Hoài không nghĩ y lại dễ dàng nói ra như vậy nhưng tại sao lại ở vương phủ của hắn, ở đó khi nào
“Ngươi là có ý gì”
“Thuốc giải nằm trong món quà mà lần trước ta tặng cho ngài”
Lan Địch A Hoài nói sau đó hướng mắt cho Văn Yên ra hiệu mau chóng đuổi người đi
“Nếu như ngài đã biết chỗ để thuốc giải thì mau chóng đi đi đừng làm phiền điện hạ nữa”
Văn Yên nhanh chóng đuổi người rời đi, Doãn Ngôn trong lòng nghi ngoặc nhưng vì tính mạng của Lam Y Nhu nhanh chóng rời đi trở về vương phủ tìm kiếm, trước khi đi hắn vẫn quay lại nhìn sắc mặt của Lan Địch A Hoài, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng sau đó nghĩ lại Lan Địch A Hoài chắc chắn vẫn tự chừa đường lui cho mình không ngu ngốc đến mức bản thân tự hạ độc mình để chết nhưng có lẽ Doãn Ngôn đã đoán sai rồi
Nhìn bóng Doãn Ngôn từ từ rời đi, Lan Địch A Hoài rốt cuộc cũng không chống đỡ nỗi nữa liền ngất đi nhưng miệng vẫn không ngững chảy ra những dòng máu
Chỗ của Lam Y Nhu bây giờ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hơi thở của y ngày càng yếu dần đi, rốt cuộc Y Liên cũng không thể cố gắng bình tĩnh nữa, liền khóc mà ôm lấy Lam Phong, Lam Phong ôm ái nhân trong lòng mà vỗ về, hai người họ bây giờ hoàn toàn bất lực không thể làm gì cả chỉ có thể nhìn Lam Y Nhu hơi thở dần dần yếu đi
“Phong, nếu như y thật sự có chuyện gì ta sẽ không sống nổi”
Năm đó khó khăn sinh hạ được Lam Y Nhu, Y Liên lúc đó cho dù bản thân sắp gặp nguy hiểm vẫn cố gắng sinh hạ Lam Y Nhu, nhìn hoàng nhi của mình từ từ lớn lên dưới sự chăm sóc và bảo hộ của mình Y Liên vui vẻ vô cùng, nhưng giờ đây nhìn hoàng nhi của mình nằm trên giường hơi thở yếu ớt sắp không thể sống nữa Y Liên mạnh mẽ suốt bao nhiêu năm rốt cuộc cũng không thể tiếp tục mạnh mẽ được nữa
Lam Phong càng ôm chặt lấy Y Liên, tay cầm chặt tay của Lam Y Nhu mong y không xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ có y cùng với Lam Y Ngọc, mất đi một trong cả hai hai người họ thật sự không chịu nỗi
“Y Nhu, ngươi nhất định phải sống nếu không phụ hoàng và phụ thân sẽ đem cả thiên hạ bồi táng theo ngươi”
Lời của Lam Phong nói ra khiến cho tất cả những người ở trong phòng đều sợ hãi, cảm giác đầu mình sắp không giữ nỗi
Tống Kỳ Nam nhanh chóng thúc ngựa về kinh thành, bây giờ trong lòng hắn chỉ mong trở về nhanh chóng nhìn thấy Lam Y Nhu đang cùng hai tiểu hài tử chơi đùa hắn chỉ mong như vậy nhưng cảm giác trong lòng lại khiến cho hắn không thể nào bình tĩnh được
Doãn Ngôn trở về vương phủ nhanh chóng lục tung cả phủ lên, hắn là muốn tiền hộp gỗ mà Lan Địch A Hoài khi vừa đến Thịnh Hà quốc y đã đưa cho hắn, ban đầu hắn không hề muốn lấy nhưng Lan Địch A Hoài đưa xong liền nhanh chóng bỏ đi không đợi hắn trả lại, những lần sau đều trốn tránh không lấy lại hộp gỗc hắn thấy vậy cũng không để tâm đến nữa đành để trong thư phòng, bây giờ chỉ cần hắn tìm được Lam Y Nhu sẽ được cứu
Sau khi tìm kiếm một lúc rốt cuộc Doãn Ngôn cũng tìm được hộp gỗ, bên trong hộp gỗ quả thật có một cái bình nhỏ, bên trong bình nhỏ chính là hai viên đan dược, Doãn Ngôn không nghĩ nhiều liền nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp bên trong chứa đan dược lập tức vào cung
Nhưng có lẽ Doãn Ngôn hắn đã đến muộn, lúc hắn vừa chạy đến cung của Lam Y Nhu thì liền nghe tiếng khóc của cung nữ thái giám, nghe tiếng hét đau thương của Hoàng thượng và Nam hậu, hắn như đứng không nỗi nữa nhưng cũng cố gắng chạy vào bên trong, đập vào trong mắt hắn chính là thân ảnh của Lam Y Nhu đã sớm không còn hơi thở nữa, hắn gần như bất động không biết phải làm như thế nào hộp gỗ cũng rơi xuống một tiếng thật lớn nhưng chẳng ai để tâm đến
Bây giờ điều họ để tâm đến chính là Thái tử điện hạ Lam Y Nhu người đã trút hơi thở cuối cùng, Hoàng thượng và Nam hậu vô cùng đau đớn, Nam hậu khóc không ngừng liên tục gọi tên Lam Y Nhu, còn ôm lấy thân xác của Lam Y Nhu, Hoàng thượng ở bên cạnh chỉ biết ôm lấy Nam hậu mà khóc, đế vương không rơi lệ bao giờ nhưng hôm nay Hoàng thượng cũng không thể nào kiềm nén được
Lam Y Ngọc lúc này đang điều tra sự việc nghe được tin đệ đệ mà nàng yêu thương nhất đã chết nàng cho dù mạnh mẽ đến mấy cũng không đứng nỗi, nàng ngã xuống đất mà khóc lớn
Cả hoàng cung cứ như vậy chìm trong tiếng khóc đau thương, bên ngoài cũng bắt đầu nghe được chút động tĩnh
Lam Y Ngọc được người diều đến chỗ của đệ đệ mình, nhìn thấy phụ hoàng đang ôm lấy phụ thân đang khóc, còn phụ thân đang ôm xác của đệ đệ khóc không ngừng, Doãn Ngôn ở một bên đã gần như mất hồn, Lam Y Ngọc nhanh chóng đi đến bên cạnh giường, nhìn ngắm đệ đệ đã không còn một chút huyết sắc nào, nàng đưa tay lên muốn vuốt ve khuôn mặt của đệ đệ mình nhưng lại không dám, nàng sợ khi vừa chạm vào đệ đệ nàng lại toàn thân lạnh ngắt không có sức sống
“Liên nhi, ngươi đừng ôm lấy hoàng nhi nữa hãy để y thanh thản mà đi có được không”
Lam Phong cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng trong mắt hắn bây giờ không còn một chút sức sống nào nữa, hoàng nhi của hắn đã không còn sống nữa, đứa trẻ mà hắn hết mực yêu thương dạy dỗ từ nhỏ, đứa trẻ mà hắn và Y Liên khó khăn lắm mới có được cư nhiên bây giờ lại nằm đó bất động không còn một chút hơi thở nào nữa
Y Liên không đáp lời chỉ ôm chặt thân xác của Lam Y Nhu mà khóc, hoàng nhi của y, hoàng nhi của y mất rồi
Danh Sách Chương: