Rốt cuộc đại hôn của Tống Kỳ Nam và Lam Y Nhu cũng đã hoàn thành, yến tiệc bắt đầu diễn ra nhưng dường như đôi phu phu của chúng ta đã trốn đi mất rồi, để lại là sự bất lực của bá quan văn võ cùng Hoàng thượng và Nam Hậu
Tống Kỳ Nam mang Lam Y Nhu trở về tẩm cung, hắn đợi ngày này đã lâu lắm rồi
Bên trong tẩm cung đã được đốt đèn long phụng, cũng đã chuẩn bị sẵn rượu giao bôi, đèn lồng đỏ được treo bên ngoài, còn có chữ hỉ thật to ở bên trong
Lam Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam, y không biết tại sao bây giờ bản thân lại hồi hợp, động phòng hoa chúc gì đó hai người không phải đã làm trước đó rồi hay sao nhưng bây giờ y lại lo lắng đến mức không biết tiếp theo nên làm gì
Tống Kỳ Nam cũng không khác gì Lam Y Nhu, hắn không biết bây giờ nên bắt đầu từ đâu trước, hai người ngồi trên giường, Tống Kỳ Nam rốt cuộc cũng mang rượu đến hai người đan tay uống rượu giao bôi
Ánh nến đỏ lung linh khiến khung cảnh càng thêm thâm tình, Lam Y Nhu chủ động hôn lên môi của Tống Kỳ Nam, hắn cũng đáp trả lại y
Tống Kỳ Nam từ từ cởi hỉ phục trên người Lam Y Nhu xuống, mỗi một tất y phục được lột xuống là một nụ hôn lên trên từng nơi trên cơ thể của y đến khi y phục trên người Lam Y Nhu hoàn toàn được cởi hết Tống Kỳ Nam đặt một nụ hôn lên trán của y
“Y nhi, ta nhất định sẽ không bao giờ phụ ngươi, cho ta được chứ”
Lam Y Nhu ngượng ngùng gật đầu, Tống Kỳ Nam lập tức hôn lên môi y, nụ hôn di chuyển dần xuống phía dưới, là cằm rồi cổ sau đó xuống nơi hồng hào kia, rồi từ từ lướt xuống tiểu Y Nhu
“Y nhi của ta thật đẹp”
Lam Y Nhu lúc này đã ngượng đến mức không dám nhìn thẳng Tống Kỳ Nam, hắn cũng không nhịn nỗi nữa, bọn họ sớm đã bỏ qua những bước rườm rà gì đó rồi, Tống Kỳ Nam lập tức cởi y phục của mình, đây không phải lần đầu nhưng là lần chính thức với danh nghĩa là người sẽ cùng nhau đi đến suốt đời bách niên giai lão
Xin lũi vì cắt H nhưng chúng ta còn một cảnh H tân hôn diễn ra ở ma giáo nữa nên tạm thời đến đây thui nhé
Lan Địch A Hoài lần đầu chứng kiến đại hôn y đột nhiên cảm thây ganh tị, nhưng y làm sao xứng đáng được như Lam Y Nhu, y chỉ biết âm thầm nhìn đại hôn đầy linh đình kia, sau lần tìm đến cửa tử bất thành kia Doãn Ngôn không rời mắt khỏi y khiến cho y không thể làm bất điều gì cả
Doãn Ngôn nhìn đại hôn của Lam Y Nhu và Tống Kỳ Nam trong lòng thầm tính toán nhất định sẽ cho Lan Địch A Hoài một ngày đại hôn không thua kém gì hai người kia, hắn muố nhìn thấy Lan Địch A Hoài bận hỉ phục đứng bên cạnh hắn cùng hắn bái thiên địa
Doãn Ngôn bất giác nắm lấy tay Lan Địch A Hoài, y bất ngờ những vẵn để yên như vậy
Sau khi đại lễ đã thành, yến tiệc liền diễn ra nhưng hai người Lam Y Nhu và Tống Kỳ Nam đã biến đi đâu mất, Doãn Ngôn biết Lan Địch A Hoài không thích ồn ào nên cũng mang y đi nơi khác
Hai người cùng nhau đi dạo ở ngự hoa viên, Doãn Ngôn vẫn không buông tay Lan Địch A Hoài ra, hắn muốn nắm chặt lấy bàn tay này không để người này rời xa mình thêm lần nào nữa
“Đợi khi trở về Tây thành ta và ngươi cũng sẽ có một hỉ sự không thua kèm Y Nhu, ngươi nói xem chúng ta nên chuẩn bị những gì đây”
Lan Địch A Hoài nhìn Doãn Ngôn, y rất muốn nói cho hắn biết y và hắn không thể, nói rằng đừng cho y thêm hy vọng nữa, y không muốn dựa dẫm vào hắn, y chỉ mong có thể ngao du tự tại
“Ta thấy hỉ phục của Y Nhu và tên kia rất đẹp nhất ta lại muốn thấy ngươi bận hỉ phục màu đỏ hơn, trở về Tây thành sẽ gọi người đến đo vải may một bộ hỉ phục thật đẹp cho chúng ta”
“Tại sao ngươi lại muốn cùng ta thành thân, ta không xứng với ngươi, với tước vị của ngươi bây giờ hoàn toàn có thể chọn một người tốt hơn ta giúp ích được cho tước vị vương gia của ngươi hơn ta, tại sao vẫn kiên trì với mối hôn sự không có kết quả này”
Doãn Ngôn xoay người nhìn người vừa nói ra những lời khi nãy, hắn không tức giận chỉ là bấy lâu nay hắn muốn nghe y nói ra những lời trong lòng này, như vậy hắn sẽ đáp lại y những lời trân thành nhất trong lòng hắn cho y nghe
“Ta muốn thành thân với ngươi vì ta yêu ngươi, Hoài nhi có lẽ sau rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta ngươi không còn tin ta nữa nhưng ta thật sự thật sự yêu ngươi, ngay từ ban đầu là ta tự mình dối mình, bản thân ta đã yêu ngươi nhưng lại luôn biện hộ lí do vì ta thích Y Nhu, nhưng sau khi ngươi biến mất ta mới nhận ra ta thật sự yêu ngươi, yêu ngươi nhiều đến mức nào. Hoài nhi ta có thể vì ngươi từ bỏ tất cả, bất chấp tất cả chỉ cần có thể để ngươi chấp nhận ta, ta muốn cùng ngươi trở thành một đôi phu phu”
Doãn Ngôn kéo lấy Lan Địch A Hoài vào trong lòng mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc của y
“Ta muốn cùng ngươi ở bên cạnh nhau, cùng nhau làm một đôi phu phu, cùng ngươi sống hết quãng đời còn lại”
Lan Địch A Hoài bây giờ không biết bản thân y nên hành động như thế nào khi Doãn Ngôn nói yêu y, hắn thật sự nói yêu y, y như không tin vào câu nói đó nhưng khi Doãn Ngôn ôm y vào lòng, tim hắn đập rất mạnh, y cảm nhận được
“Những lời vừa nãy là ngươi thật lòng với ta, nhưng cho dù lúc này ngươi nói tất cả lời nói kia chỉ là muốn ta vui thì ta thật sự đã rất vui nhưng ta muốn ngươi nghĩ kỹ một lần nữa ngươi thật sự muốn cùng ta thành thân sao, ta tình tình không tốt vô cùng ngang ngược, đã quen là một thái tử sẽ không bao giờ nhân nhượng hay nghe theo lời người khác lại càng ích kỷ đến mức không muốn chia sẻ người của mình cho bất cứ ai, nếu thành thân với ta cả đời này ngươi không được nạp thiếp, cũng sẽ không có người nối dõi ngươi thật sự chấp nhận sao”
Doãn Ngôn gật đầu, hắn không quan tâm đến việc đó, nạp thiếp hắn đương nhiên không cần hắn không hứng thú, còn về con nối dõi hắn càng không lo không phải Nam hậu vẫn sinh được hay sao mặc dù người là nam, vậy chứng minh không cần phải là song nhi mới có thể sinh được, chuyện đó để sau này tính cũng chưa muộn
“Ta chỉ cần một mình Hoài nhi mà thôi, tính cách ngang ngược khó chiều của ngươi ta không bận tâm miễn là ngươi trở thành Vương phi của ta là được”
Lan Địch A Hoài rốt cuộc cũng nở nụ cười, sau tất cả mọi chuyện y rốt cuộc cũng nở nụ cười, nụ cười dành cho Doãn Ngôn, bao nhiêu công sức kiên trì đánh cược rốt cuộc y đã cược thắng rồi, y thật sự cược thắng, cược được trái tim của Doãn Ngôn thuộc về y
Lam Nhiên và Doãn Ninh ở một góc nhìn cả hai người sau đó quay người rời đi, xem như hài nhi của bọn họ rốt cuộc cũng đã hạnh phúc rồi, bọn họ có thể an tâm tận hưởng cuộc sống hai người sau nhiều năm phải xa cách nhau
Lục Thừa ngày hôm nay rất vui hắn uống rất nhiều, hắn vui vì giáo chủ rốt cuộc cũng đã hoàn thành ước nguyện bấy lâu nay, vui vì nhìn thấy rốt cuộc giáo chủ của hắn cũng đã hạnh phúc, hắn cũng vui vì chính bản thân mình kể từ ngày hôm nay có thể buông bỏ, hắn quyết định buông bỏ Yên Khánh, đã đến lúc chấm dứt mọi thứ rồi
Yên Khánh ở một góc âm thầm quan sát Lục Thừa, nhìn hắn say khướt như vậy y lo lắng vô cùng, Yên Hương làm sao không nhìn ra ánh mắt đó của đệ đệ nàng
“Mau đến xem người ta thế nào đi, đừng đứng đây nữa, đệ mau đi đi”
Yên Khánh bất ngờ nhưng sau đó nhìn thấy tỷ tỷ của y nở một nụ cười thì thẩm vào tai y
“Chỉ cần đệ hạnh phúc, đừng lo lắng tỷ không trách đệ, phụ thân và mẫu thân ở trên trời cũng sẽ không trách đệ, đệ hãy nghe theo những gì đệ muốn làm đi”
Danh Sách Chương: