Ba ngày sau, ở ngoài cổng cung Lam Y Nhu tạm biệt phụ hoàng cùng phụ thân mình
“Y Nhu, nếu có chuyện gì cứ viết thư cho phụ thân, phụ thân lập tức trở về”
Y Liên nhìn hoàng nhi của mình, vốn dĩ hai người gặp lại chưa bao lâu bây giờ bản thân lại phải đi, Y Liên có chút không nỡ
“Phụ thân người đừng lo, ta tự biết chăm sóc mình mà”
“Y Nhu, nếu có chuyện gì ngươi và Doãn Ngôn cứ quyết định, phụ hoàng giao cho hai ngươi cùng nhau giám quốc, cứ mặt kệ người khác”
Lam Y Ngu gật đầu
Hai người Lam Phong và Y Liên sau đó liền lên đường rời đi, Lam Y Nhu nhìn theo bóng dáng hai người, nghĩ đến khi hai người trở về y mang hoàng tôn đón hai người, không biết hai người có bị sốc đến ngất đi hay không
Doãn Ngôn ở bên cạnh nhìn Lam Y Nhu, cứ có cảm giác y đang có rất nhiều suy tư, nhưng lại không biết hỏi từ đâu
“Từ giờ nhờ huynh giúp đỡ ta”
Lam Y Nhu nhìn Doãn Ngôn mỉm cười nói
“Được giúp đỡ thái tử điện hạ là vinh dự của ta”
Hai người cùng nhau trở về trong cung, cả hai bắt đầu xử lí số tấu chương trên triều
Lúc này ở mà giáo, lão giáo chủ Tống Tịnh gốt cuộc cũng trở về, nhìn trên dưới ma giáo liền nhíu mày một chút
“Kỳ Nam, ngươi cái bộ dạng gì đây”
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của hài tử Tống Tịnh liền muốn đánh, đường đường là giáo chủ ma giáo, thế mà nhìn xem bây giờ bộ dạng chả khác gì chết trôi cả, đến bản thân là phụ thân của hài tử mà còn nhém nữa nhìn không ra
“Phụ thân không phải đã nói không trở về ma giáo nữa sao”
“Ta không trở về làm sao biết trong giáo xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ, ngươi làm giáo chủ kiểu gì mà đế bọn chính giáo đến đây làm loạn còn có thể xong vào ma giáo, cũng may không thiệc hại gì”
Tống Kỳ Nam im lặng, quả thật lần này là do hắn quá chủ quan, quá xem thường địch nên khiến huynh đệ ma giáo phải hy sinh oan uổng
“Lục Thừa, ngươi thân là thuộc hạ thân cận nhất của hắn, tại sao lại không suy xét cho toàn hơn nữa từ khi nào mà ma giáo lại nuôi một đám nam nữ không có ít lợi gì hết vậy”
Tống Kỳ Nam nghe đến đây thì có chút buồn cười, không phải trước đây phụ thân cũng vậy hay sao, hắn chỉ là kế thừa từ người mà thôi
“Phụ thân rốt cuộc người trở về lần này là có chuyện gì”
“Về giáo huấn lại hài tử của ta, từ nay ma giáo tạm thời sẽ do ta cai quản”
Tống Tịnh nói, Tống Kỳ Nam im lặng một bên, muốn quản cứ quản hắn hiện tại không quan tâm, việc hắn quan tâm chính là làm sao tìm được tung tích của người kia
Tình Á quan sát một màn này liền cảm thấy nguy cơ đến gần, hắn cần phải hành động trước, nhanh chóng lấy được bí tịch sau đó rời khỏi nơi này, sớm nghe qua danh của lão giáo chủ Hắc Sát giáo, không hề tầm thường, hắn không ngu ngốc đến mức bám lấy Tống Kỳ Nam đâu
Lục Thừa nhận thấy hành động khác thường của Tình Á, âm thâm cho người theo dõi người này
Tống Kỳ Nam trở về phòng của mình, y vận công, một bên suy nghĩ những chuyện trước đây, Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên đúng lúc đến ma giáo hơn hết đúng lúc người kia mất tích, đều ở Thanh Yên Các hai người kia không thể nào không nhận ra được, quả thật có ẩn tình hắn phải hỏi rõ hai người này
Nghĩ là làm Tống Kỳ Nam liền viết một bức thư, muốn hẹn gặp Ngôn Tuấn Hàn cùng nhau uống rượu, còn bảo sẽ đích thân mang rượu quý đến để tạ lỗi với bằng hữu vì lần trước tiếp đón không được chu đáo
Lục Thừa nhận lấy thư lập tức sai người mang đi, nghe nói Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên đã trở về Bình Thiên quốc từ sớm
Tống Tịnh có chút không vui, nếu như không phải hài tử của mình gây ra chuyện khiến ma giáo khốn đốn một phen, hắn cũng không muốn trở về ma giáo, sớm đã có hẹn cùng hai vị bằng hữu, thế nhưng bây giờ phải trở về đây để dạy dỗ lại hài tử, thật đau đầu chết đi được
Nhắc đến Tống Kỳ Nam, Tống Tịnh liền có chút nghi hoặc, từ trước đến nay Tống Kỳ Nam luôn làm tốt mọi thứ, tại sao lần này sơ xuất như vậy e là có nội gián, nhưng không lẽ con trai gắn lại ngu ngốc đến mức để nội gián bên cạnh mình sao
( vâng vâng ngu ngốc thật sự, hết mức ngu ngốc)
Những ngày tiếp theo Tống Tịnh củng cố lại trên dưới ma giáo, đương nhiên lão giáo chủ trở lại ai nấy đều sợ hãi không ngừng, không dám trái lời, đám nam nữ sủng của Tống Kỳ Nam ở biệt viện cũng bị người đuổi đi, ngoại trừ Tình Á, do Tống Kỳ Nam cầu xin để lại, ban đàu Tống Tịnh cũng không đồng ý, cho đến khi nghe đến việc Lục Thừa nói liền chấp nhận
Chủ yếu người muốn xem hài tử mình có nhận ra bên cạnh đang xuất hiện một con hồ ly giỏ hoạt hay không, sống nhiều năm như vậy, biểu hiện của Tình Á làm sao qua mắt được người cơ chứ
Tình Á lúc này cũng vô cùng lo sợ, sợ rằng bản thân sẽ chết băt cứ lúc nào, liền sắp xếp kế hoạch bảo toàn tính mạng rời khỏi ma giáo lần này
Yên Khánh ở trong phòng gốt cuộc cũng đã có thể đi lại, hắb và Lục Thừa cũng bắt đầu nói chuyện nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của Y Nhu, Yên Khánh cũng biết được việc lão giáo chủ trở về còn đuổi đi nam nữ sủng của giáo chủ, giáo chủ bị cấm túc ở Thanh Yên các một thời gian không được phép ra ngoài
“Ngươi có muốn ra ngoài một chút không, đợi khi đêm xuống, ta đưa ngươi ra ngoài”
Lục Thừa nhìn Yên Khánh hỏi
“Không cần, nếu ta ra ngoài lỡ ngư bị bắt gặp lại khiến ngươi gặp rắc rối”
Yên Khánh lắc đầu đáp lại
“Vậy có muốn ăn gì không, ngày mai ta ra ngoài liền mua cho ngươi”
“Không cần ta không muốn ăn gì cả”
Lục Thừa đau đầu mà nhìn Yên Khánh, nếu tiếp tục như vậy hắn thật không có cách nào xử lí được tên Tình Á kia, đương nhiên sau khi Triệu Quách báo cho hắn biết vài việc hắn liền hiểu rõ được Tình Á kia nhất định liên quan đến việc này và việc Y công tử mất tích
“Ta thật nong ngươi nói cho ta biết ngày hôm đó gốt cuộc xảy ra chuyện gì, tạu sao tỷ tỷ ngươi và Y coing tử biến mất, còn có ngươi tại sao lại bảo vệ vương gia, trong khi ngươi không hề biết hắn”
Yên Khánh im lặng, hắn đương nhiên không thể nói càng không muốn nói đến việc này, giải thích như thế nào đây trong khi hắn không phải là người biết cách nói dối, nếu như để Lục Thừa biết được mọi chuyện liệu có tốt cho công tử và tỷ tỷ hay không đây
Danh Sách Chương: