Tống Kỳ Nam rốt cuộc cũng đã có thể đến chỗ Lam Y Nhu âm thầm nhìn y, Lam Y Nhu sắc mặt tốt hơn không còn xanh xao nữa nhưng hắn lại thấy trong mắt y có tia buồn bã, hắn chỉ có thể âm thầm quan sát y
Hắn đương nhiên muốn đến gần y nhưng nhớ lại lời cảnh cáo của hai vị trưởng bối của y hắn liền không dám đến gần, hơn nữa bộ dạng hắn hiện tại không muốn y nhìn thấy, tóc hắn bây giờ người khác nhìn thấy liền cảm thấy quái dị, đôi mắt đã quái dị đến tóc cũng quái dị
Tống Tịnh không biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Tống Kỳ Nam
“Quan tâm y sao không đến gần y, xuất hiện cho y thấy đừng nói ngươi sợ nha, ta không có hài tử nhút nhát vậy a”
Tống Kỳ Nam im lặng không nói, Tống Tịnh nhìn hài tử của mình khẽ lắc đầu sau đó đem lời của Lam Phong cùng Y Liên nói nói cho Tống Kỳ Nam nghe
Tống Kỳ Nam thông minh cho nên y hiểu ý của hai vị trưởng bối mặc dù không biết hai vị sẽ tha thứ chấp nhận hay không nhưng hiện tại hắn phải nhất định có được quyền lực trên triều chỉ có như vậy mới có thể bước một bước gần bên Lam Y Nhu được
“Phụ thân, ngươi cũng rãnh rỗi hay là trở về ma giáo cai quản thay ta một thời gian đi, ngao du sơn thuỷ để từ từ cũng được”
Tống Tịnh nghe hài tử mình nói nhém nữa hộc máu, đây có thể nói là mê sắc bỏ phụ hay không hả
“Ta đã giao ma giáo cho ngươi ngươi tự mà quản, phụ thân còn phải ngao du tứ hải không rãnh”
Tống Kỳ Nam cảm thấy không biết bản thân có thật sự là con của Tống Tịnh hay không
“Phụ thân nếu như không muốn bế cháu thì cứ tiếp tục ngao du tứ hải đi”
Tống Tịnh nghe vậy liền suy nghĩ, ngao du thì khi nào đi không được nhưng mà cháu thì phải bế a, danh chính ngôn thuận mà bế mới là điều quan trọng, nghĩ một lúc Tống Tịnh cũng đáp lời
“Được rồi xem như phụ thân này làm một người phụ thân tốt nhưng ngươi cũng phải làm cho tốt vào đến lúc đó nếu một mình ngươi trở về ma giáo thì đừng về ta sẽ từ mặt ngươi còn dắt theo hài tử về thì được”
Tống Tịnh nở một nụ cười thân thiện nhìn hài tử của mình, Tống Kỳ Nam mặt không biến sắc thèm khinh bỉ trước đó mấy năm là ai đã bỏ đi quăng ma giáo cho hắn khiến hắn mười mấy tuổi liền làm giáo chủ ma giáo đối mặt với không ít hiểm nguy, bây giờ thì lại làm bộ dnagj một người phụ thân có trách nhiệm y không biết trách nhiệm ở chỗ nào đây
Tống Tịnh vẫn đang tự hào bản thân là một người phụ thân tốt, Tống Kỳ Nam cũng không thèm quan tâm chỉ tiếp tục quan sát Lam Y Nhu
Lam Y Nhu bây giờ đang ngôi vẽ tranh giải sầu, bức tranh y vẽ lại có cảnh quan giống như ở hồ nước vào mua đông khi Tống Kỳ Nam đưa y đến, không biết tại sao y lại muốn vẽ lại cảnh tượng nơi đó, nhờ lần đó Tống Kỳ Nam vì bảo vệ y mà bị sói cào nghĩ đến đây Lam Y Nhu bất giác cười
Không nghĩ mới đây đã nhanh như vậy, qua đợt tuyết này mua xuân sẽ đến, y bất giác nghĩ lại những chuyện trước đây bây giờ y đã có hai hài tử vô cùng đáng yêu, nếu trôi qua vài năm nữa hai hài tử sẽ biết nói biết đi rồi sau đó sẽ chạy khắp nơi nghĩ đến đó thật vui vẻ
Yên Hương lúc này bưng một chén thuốc vào để Lam Y Nhu uống
“Thái tử tới giờ dùng thuốc”
Lam Y Nhu khẽ gật đầu, ngưng bút cầm lấy chén thuốc, mặc dù khó uống nhưng y vẫn cố gắng uống hết sau đó nhìn Yên Hương hỏi
“Vẫn chưa có tin gì sao”
Yên Hương lắc đầu, Lam Y Nhu sau đó cũng không hỏi thêm liền cho nàng lui xuống bản thân tiếp tục vẽ tranh, lúc y hoàn thành bức vẽ Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên cũng bế hai tiểu hài tử đến
“Nhìn chúng hôm nay vui vẻ hơn thì phải”
Lam Y Nhu nhìn trên mặt hài tử đều là ý cười liền biết chúng chắc chắn đã gặp được chuyện vui vẻ
Ngôn Tuấn Hàn không nói gì chỉ cười sau đó giao lại hai hài tử cho Lam Y Nhu bản thân liền kéo Tại Chính Hiên đi rủ hắn đi dạo ngoài cung cùng y, Lam Y Nhu nhìn theo bóng dáng hai người có chút hâm mộ, y đã nghe Ngôn Tuấn Hàn kể về chuyện của hai người, trông gai không ít, hai người có thể thành thân trở thàng phu phu cùng nắm tay nhau răng long đầu bạc không mấy dễ dàng nhưng bây giờ hai người họ vô cùng hạnh phúc ngược lại y muốn hỏi bản thân mình có hạng phúc hay không
Tống Kỳ Nam nhìn Lam Y Nhu sau đó nhìn theo bóng dáng của hai người vừa rời đi kia, nếu như là hắn và y thì tốt biết mấy, nhưng có lẽ hắn sẽ rất lâu mới có thể được như vậy
Lam Y Nhu bận bịu cùng hai hài tử liền để tranh sang một bên, hai hài tử này lại béo thêm, y sắp không bế được nữa nếu có Tống Kỳ Nam ở đây nhất định sẽ bế một trong hai giúp y
Đột nhiên lại suy nghĩ đến Tống Kỳ Nam Lam Y Nhu tự cười bản thân rõ ràng thấy mặt hắn lại không vui vẻ nhưng không nhìn thấy cảm giác liền khó chịu
“Lâm nhi và Phàm nhi hai ngươi có nhớ phụ thân các ngươi không”
Hai từ phụ thân này không biết là đang hỏi y hay là hắn nhưng hai tiểu hài tử liền a a a, Lam Y Nhu nhìn chúng như vậy liền cười vui vẻ
Doãn Ngôn nhiều ngày tìm kiếm vẫn không có tin tức hắn thật sự nổi giận vô cùng, Lam Y Ngọc ở bên cạnh không biết tại sao Doãn Ngôn lại phát điên nữa chỉ đành thở dài, những ngày qua gặp được đệ đệ vài lần sau đó nàng liền bận rộn đi tìm vị thái tử nào đó đến mặt của hai tiểu bảo bối nàng cũng không được gặp
“Ngươi phát điên gì nữa vậy hả Doãn Ngôn, từ từ tìm kiếm, ngươi khiến ám vệ cũng sắp bị ngươi ép điên”
Lam Y Ngọc lên tiếng can ngăn khi thấy Doãn Ngôn nổi giận với ám vệ
“Tìm hai người cũng tìm không ra bọn chúng rốt cuộc làm ám vệ kiểu gì vậy hả”
Doãn Ngôn quát
“Ngươi bình tĩnh một chút kinh thành đã tìm nhiều ngày không thấy thì phân tán đi tìm ở những nơi khác, có thể bọn họ sớm đã đi đến nơi khác”
Doãn Ngôn nghe vậy liền thấy đúng nhanh chóng sai ám vệ đi đến những thành lân cận tìm kiếm, xui về phía Tây mà tìm
Lam Y Ngọc nhìn xong chỉ lắc đầu ngao ngán, nàng muốn mau chóng tìm thấy người để có thể về cung chơi cùng hai tiểu bảo bối còn có mau chóng xử lí mọi chuyện nàng muốn đến Thuận An quốc tìm người kia
Danh Sách Chương: