Doãn Ngôn rời cung giữa đêm khuya, hắn lat đi đón phụ vương của mình Lam Nhiên đến kinh thành
“Phụ vương người vất vả rồi”
“Y Nhu vẫn khoẻ chứ, ta lo lắng y mang hài tử mệt mỏi cho nên quyết định đến kinh thành”
“Phụ vương an tâm Y Nhu, đệ ấy vẫn ổn chỉ là sắp tới lại đến lúc săn bắn, đệ ấy mang hài tử không thể cưỡi ngựa tham gia săn bắn, càng không thể để người khác nhìn thấy bụng y”
“Chuyện này cứ để phụ vương lo, Ngôn nhi ngươi biết ai là phụ thân của hài tử chứ”
Doãn Ngôn có chút chột dạ, thật ra hắn vẫn chưa nói việc này cho Lam Nhiên biết, với tính cách của Lam Nhiên từ khi Lam Y Nhu còn nhỏ đã cưng chiều y còn hơn cả con ruột là hắn, nếu nói ra những việc Lam Y Nhu chịu uỷ khuất, Lam Nhiên nhất định làm ầm lên, có khi còn không ngần ngại phát binh đánh ma giáo mất
“Phụ vương hài tử là của ta, ta biết phụ vương sẽ nổi giận cho nên trong thư mới nói gạt người, không nghĩ người sẽ đến kinh thành”
Lam Nhiên nghe đến đây một mặt đầy sát khi, Doãn Ngôn có biết bản thân đang nói cái gì hay không, sao lại có thể như vậy được, mặc dù Doãn Ngôn thân thiết với Lam Y Nhu, nhưng hắn là hài tử của mình Lam Nhiên làm sao không hiểu rõ được Doãn Ngôn đối với Lam Y Nhu là tình cảm gì được chứ, muốn gạt người, còn lâu
“Doãn Ngôn, phụ vương cho ngươi một cơ hội thành thật mà nói, nếu không ta liền mang chuyện này bẩm báo hoàng thượng cùng nam hậu”
Doãn Ngôn liền có chút sợ hãi, nếu chuyện này đến tai hai vị kia nhất định có chuyện lớn a, hơn hết Lam Y Nhu biết được việc này do hắn mà càng rắc rối, Lam Y Nhu nhất định mang hắn đi phanh thây trước không cần nghĩ nhiều
“Phụ vương, chuyện này…..”
“Hay để ta đích thân đi hỏi thái tử điện hạ là rõ, ta tin chắc điện hạ sẽ không nói dối hoàng thúc thân yêu này đâu”
Lam Nhiên toang bước đi thì Doãn Ngôn kéo người lại
“Được rồi phụ vương, ta nói, nhưng người phải hứa bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh, phải tôn trọng quyết định của đệ đệ”
Doãn Ngôn nói, sau đó liền kể lại mọi chuyện cho phụ vương mình, Lam Nhiên chỉ nghe nữa đoạn đầu đã muốn đánh người, Doãn Ngôn khó khăn mà khuyên giải
Lúc này Triệu Quách vẫn ở trong cung, hắn nhận được thư Tống Kỳ Nam gửi, nói hắn sắp đến kinh thành, chỉ vài dòng Triệu Quách liền muốn cười lớn, xem ra Tống Kỳ Nam lần này là bằng hữu cũng không giúp được ngươi rồi, tương lai thế nào ngươi một mình xử lí a
Tống Kỳ Nam một đường dò la tung tích của Y Nhu, nhưng hoàn toàn không có tin tức hắn còn biết được thêm một việc mà vốn dĩ bản thân chưa hề biết đó chính là họ Y thật sự rất hiếm ở Thịnh Hà quốc, nói đúng hơn họ Y hiện tại không còn mấy người, Y gia gần như biến mất hoàn toàn
Tống Kỳ Nam nghe đến đây có chút nhíu mày, nếu thật sự như vậy có thể người kia không mang họ Y mà có thể là họ khác, hay đúng hơn ngay từ đầu hắn một chút cũng không biết về người kia, chỉ đơn giản bắt người về một tí cũng không rõ về thân phận người kia
“Giáo chủ, còn khoảng vài ngày nữa chúng ta sẽ tới kinh thành”
Lục Thừa nói
“Có hồi âm gì từ Triệu Quách chưa”
“Bẩm giáo chủ, Triệu trang chủ vẫn chưa hồi âm”
Tống Kỳ Nam cũng không tiếp tục hỏi, Triệu Quách lần này tới kinh thành nghe nói là đi diện kiến thái tử, xem ra bận rộn không ít
Nhắc đến vị thái tử điện hạ này, Tống Kỳ Nam cũng có chút tò mò, nói đúng hơn hắn là vì từ trước đến nay chưa từng một lần nhìn thấy vị công chúa và thái tử điện hạ của Thịnh Hà quốc, các đại lễ lớn hắn từng đến cũng chưa từng thấy sự xuất hiện của họ, ngay cả nam hậu của hoàng đế cũng ít xuất hiện, khiến người khác có chút tò mò
Lần này gặp Triệu Quách hắn sẽ hỏi xem dung mạo của vị thái tử điện hạ ki có phải quá xấu hay không cho nên không xuất hiện trước mặt người khác( dung mạo người ta xấu lắm a, cho nên mời giáo chủ đại nhân không cần nhìn làm gì, cũng không cần biết a)
Một đường như vậy đến kinh thành, Tống Kỳ Nam cũng không gây quá nhiều sự chú ý, lần này bị lão phụ thân phạt hắn mới đi, nếu không hắn cũng không muốn đi, hắn một chút tâm trạng cũng không có
Ngồi nhìn bầu trời đêm bên ngoài, trăng lên cao khiến hắn càng có chút nhớ nhung, cằm lấy trâm cài mà người kia để lại mà siết chặt tay, trâm cài này là do hắn đoạt từ chỗ Triệu Quách về tặng cho y, nhìn y lúc nhận lấy trâm cài mặc dù không có quá nhiều biểu tình nhưng cũng không ghét, hơn hết sau này y thường xuyên dùng đến nó
Tống Kỳ Nam mang theo trâm cài này từ ngày y biến mất, hắn nói với bản thân nhất định sẽ mang trâm cài cho người kia một lần nữa nhất định
Ở bên này, Lam Nhiên sau khi nghe mọi chuyện liền có chút đau lòng cho Lam Y Nhu, phận làm song nhi hắn đương nhiên hiểu rõ Lam Y Nhu như thế nào, cũng hận không thể bâm cái kẻ kia ra làm trăm mảnh mang vứt cho sói ăn, ở phía Tây hắn nuôi vài con sói để dành đợi ai đó trở về liền thả sói cho cắn vì tội dám bỏ hắn mà đi, nhưng nhiều năm như vậy Doãn Ngôn trưởng thành, trở thành vương gia kế nhiệm hắn nhưng người kia vẫn không quay về cho nên cứ cho đám sói cắn chết cái tên đã làm cho cháu trai y đau lòng kia trước đã
“Phụ vương ngươi đừng manh động a, lần này người đến đây vì tin tức phụ thân nữa a”
Lam Nhiên đương nhiên biết rõ mục đích lần này âm thầm trở về kinh thành
“Chuyện phụ thân ngươi tạm thời gác lại, ta đợi cũng mệt rồi, hắn về hay không mặc kệ hắn, bây giờ là lo cho Y Nhu, song nhi mang hài tử không dễ dàng, hơn nữa Y Nhu lại sinh non, sức khoẻ vốn không tốt, ngày mai sau khi bãi triều đưa y đến gặp ta”
Doãn Ngôn liền tuân lệnh, hắn dám cãi sao, nhưng nhắc đến phụ thân Doãn Ngôn có chút cười khổ, từ lúc chào đời đến nay hắn chưa một lần nhìn thấy vị phụ thân kia, chắc là vẫn còn sống nhỉ nếu không phụ vương cũng không tìm nhiều năm như vậy chút tung tích cũng không có
Doãn Ngôn hắn cũng không quan trọng mấy về phụ thân của mình, vì trong tâm hắn sớm đã cho rằng có phụ vương là được, phụ thân có hay không cũng không quan trọng
Nghĩ đến đây Doãn Ngôn liền hiểu cảm giác của Lam Y Nhu, đúng vậy chính là cảm giác bản thân không nhất thiếc phải cần phụ thân của hài tử, nếu có thể hắn muốn trở thành phụ thân của hài tử trong bụng y xem như vì y một lần tránh được mọi việc từ phía các đại thần lẫn các hoàng thất khác
Danh Sách Chương: