Đã một tháng trôi qua, Lam Y Nhu bây giờ đã trở lại hoàng cung, trở lại thành thái tử điện hạ của mình, Yên Hương mặc dù ban đầu không quen lễ nghi trong cung nhưng mà thái tử đối với nàng rất tốt
“Ngươi đã quen thuộc hoàng cung chưa”
“Bẩm điện hạ ta đã quen thuộc rồi”
Lam Y Nhu gật đầu
“Vậy thì từ nay theo bên cạnh ta tiếp tục hầu hạ như lúc trước sẽ không đối với ngươi tệ bạc”
Yên Hương không ngờ có một ngày nàng được nhìn thấy hoàng cung, hơn nữa còn được nhìn thấy hoàng thượng, nam hậu và cả công chúa, hơn hết nàng không nghĩ rằng vị công tử mà ngày đó ở ma giáo nàng hầu hạ lại là thái tử điện hạ cao quý vô cùng
Lúc này Lam Y Ngọc vừa từ doanh trại trở về liền nhanh chóng đến thăm đệ đệ của mình, kể từ một tháng trước nhìn thấy đệ đệ bình an trở về nàng mỗi ngày đều đến thăm đệ đệ, luôn sợ rằng đệ đệ sẽ xảy ra chuyện gì, thật may đệ đệ trở về nếu không nàng cả đời này đều hối hận vô cùng
“Tham kiến công chúa”
Lam Y Ngọc mỉm cười gật đầu, vẫy tay cho Yên Hương lui xuống, nàng muốn ở riêng cùng đệ đệ
“Tỷ vừa từ doanh trại trở về sao”
“Y Nhu đệ đã khoẻ hơn nhiều chưa”
“Tỷ yên tâm ta đã khoẻ rồi, ngược lại là tỷ ở doanh trại luyện tập chắc chắn rất mệt mỏi a”
Lam Y Ngọc mỉm cười xoa đầu đệ đệ
“Không mệt mỏi, tương lai đệ là hoàng đế, ta là tướng quân phò tá đệ ta không thấy mệt mỏi, thấy đệ đã khoẻ lại ta liền an tâm rồi”
Lam Y Nhu biết từ khi y trở về hoàng cung tỷ tỷ ngày càng luyện võ nhiều hơn luôn bảo vệ y, võ công của tỷ tỷ ngày càng tiến bộ đến phụ hoàng cũng phải khen ngợi, ngược lại là y từ khi trở về thân thể liền không khoẻ ngay cả giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương cũng không thể, y liền có chút tủi thân
“Y Nhu sắp tới phụ hoàng nói đệ có thể lên triều lại rồi, nếu đệ chưa muốn ta có thể xin phụ hoàng a”
Lam Y Nhu lắc đầu, y không muốn mỗi ngày chỉ ở trong cung, tương lai y phải trở thành hoàng đế kế nghiệp phụ hoàng đương nhiên một chút không khoẻ này có là gì
Lúc này Y Liên liền đi đến, trên tay người là một chén thuốc, từ khi y trở về phụ thân liền chăm lo cho y, ngay cả thức ăn đến thuốc đều chính tay người sắt không để người khác đụng vào
“Phụ thân”
Lam Y Ngọc liền đi đến giúp người bưng chén thuốc
“Hôm nay ở doanh trại có mệt không”
“Không a, phụ thân người biết không hôm nay ta đánh với bọn tướng quân của phía tây đánh bọn họ rớt xuống đài luôn”
Lam Y Ngọc nói, Lam Y Nhu và Y Liên liền cười, tỷ tỷ của y quả thật như vậy sau này ai dám thành thân cùng nàng đây chứ
“Ngươi thật là, sau này không biết ai sẽ chịu cưới công chúa đây, chỉ sợ doạ bọn họ chạy hết”
Lam Y Nhu gật đầu đồng ý, tỷ tỷ ngày càng tài giỏi sau này ai đến cầu thân chắc phải đánh thắng tỷ ấy mất
“Y Nhu, thân thể đã khoẻ hơn chưa, phụ thân hôm nay có làm một ít thức ăn cho ngươi”
“Phụ thân người đừng mỗi ngày làm thức ăn cho ta mà bỏ quên phụ hoàng nữa, nếu không phụ hoàng lại ganh tị a”
“Mặc kệ phụ hoàng con, đã từng tuổi đầu còn ganh tị thật là còn ra thể thống gì nữa”
Lam Y Nhu và Lam Y Ngọc cười thầm, chắc là phụ hoàng lại chọc giận phụ thân nữa rồi đây
Y Liên nhìn hoàng nhi của mình có chút đau lòng, từ khi trở về tính cách của Lam Y Nhu liền có chút thay đổi, không còn như lúc trước nữa, có phần trầm hơn điều này càng khiến người làm phụ thân như Y Liên không an tâm được, y đã nhiều lần hỏi nhưng hoàng nhi của y kiên quyết không trả lời, cũng không kể bất cứ chuyện gì trong vòng nửa năm đó nhưng làm phụ thân y đương nhiên biết chắc chắn có chuyện gì, hơn nữa trên tay hoàng nhi của y lại có thêm một chiếc vòng huyết ngọc, như thế nào cũng không chịu tháo ra
Vì việc này Y Liên cư nhiên cùng phu quân mình, hoàng đế Lam Phong cãi nhau một trận, nhắc đến phu quân mình Y Liên liền bực bội, có ai làm phụ hoàng như người kia hay không, hoàng nhi vừa bình an trở về không bao lâu người kia liền muốn kéo y cùng nhau đi ngao du sơn thuỷ giao triều chính lại cho hoàng nhi của mình, quả thật là giỏi mà
“Phụ thân ngày mai ta sẽ thượng triều, ta đã lâu như vậy không lên triều, chắc chắn bá quan văn võ sẽ nghị luận”
“Mặc kệ bọn họ nghị luận, Y Nhu ngươi vẫn chưa khoẻ, phụ thân không an tâm”
Lam Y Nhu biết nhưng y không muốn mãi chỉ ở trong cung như vậy
“Phụ thân”
Lam Y Nhu dùng ánh mắt đầy long lanh mà nhìn Y Liên, gốt cuộc người cũng gật đầu đồng ý
“Được rồi, nhưng đừng có giúp phụ hoàng ngươi làm gì cả cứ để hắn tự làm đi, nếu hắn ép ngươi làm liền đến nói với phụ thân, phụ thân xử hắn”
Lam Y Nhu gật đầu mỉm cười
Ba người cùng nhau trò chuyện vui vẻ một hồi, ngay cả Lam Phong đến cũng không quan tâm, Hoàng đế có chút uỷ khuất a, Nam hậu của mình thì giận dỗi mình, hoàng nhi thì mặc kệ mình thật là khổ tâm, làm Hoàng đế thật khổ tâm mà
“Liên nhi a, ngươi không thèm quan tâm đến trẫm nữa rồi”
Lam Phong bước đến bộ dạng uỷ khuất nhìn Nam hậu và hai hoàng nhi
“Tham kiến phụ hoàng”
Hai người Lam Y Ngọc và Lam Y Nhu liền hành lễ, Y Liên vẫn mặc kệ xem như vẫn chưa nghe gì
Nhìn bộ dạng uỷ khuất của phụ hoàng, hai tỷ đệ bọn họ liền biết phụ thân chắc chắn lại đuổi phụ thân khỏi tẩm cung nữa rồi, phụ hoàng đáng đời thật mà
“Liên nhi”
Y Liên vẫn mặc kệ, Lam Phong liền nhìn qua hai hoàng nhi của mình mà cầu cứu
“Phụ thân người đừng giận phụ hoàng nữa a, người xem phụ hoàng sắc mặt thật tiều tuỵ mà”
Lam Y Ngọc nói
“Đúng đấy phụ thân, cho dù phụ hoàng có chõ người, người cũng đừng như vậy giận phụ hoàng lâu, phụ hoàng uỷ khuất a”
Lam Y Nhu cũng nói giúp
“Hai người các ngươi bị phụ hoàng ngươi lừa gạt rồi, ta không phải vì các ngươi cũng không thèm giận hắn”
Lam Y Nhu và Lam Y Ngọc nhìn nhau, chuyện này liên quan đến bọn họ sao
Y Liên liền nói tiếp
“Phụ hoàng các ngươi vừa thấy ngươi bình an trở về liền muốn để ngươi nhiếp chính còn bản thân sẽ đem ta đi ngao du sơn thuỷ, ngươi nói xem có ai làm phụ hoàng như hắn hay không”
Lúc này Lam Y Nhu liền liếc sang phụ hoàng, vẻ mặt liền không vui vẻ, phụ hoàng ngươi đây là muốn đem gánh nặng đặt lên vai ta sau đó cùng phụ thân ngao du sơn thuỷ hay sao
Danh Sách Chương: