Tống Kỳ Nam gật đầu
“Cảm tạ ngươi Tuấn Hàn, đã không còn sớm nữa ta trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta cùng nhau trò chuyện sau”
Cả hai người cáo biệt nhau, Tống Kỳ Nam sau đó liền trờ về cung điện của Lam Y Nhu
Lam Y Nhu vừa về đến liền nhìn thấy Doãn Ngôn đang bế Lam Y Lâm vô cùng cưng chiều, nhưng Lam Y Phàm lại làm ra bộ dạng chán ghét không muốn được Doãn Ngôn bế, Lam Y Nhu nhìn chỉ biết lắc đầu
So với Lam Y Lâm, Lam Y Phàm chính là bộ dạng không hề thích Doãn Ngôn chả khác gì Tống Kỳ Nam cả, nhìn vào liền biết Lam Y Lâm tính cách giống Lam Y Nhu còn Lam Y Phàm thì chắc chắn là một khuôn với Tống Kỳ Nam mà ra
“Phàm nhi không thích huynh thì phải, thật khổ tâm quá đi mất, Phàm nhi không thích nghĩa phụ sao”
Lam Y Phàm vẫn làm ngơ Doãn Ngôn nhưng nhìn thấy Lam Y Nhu liền cười tít mắt, Lam Y Nhu chỉ biết lắc đầu
“Huynh đừng để tâm, trẻ nhỏ là như vậy đấy”
Doãn Ngôn liền cười bảo không có gì, hắn không so đo với nghĩa tử của mình đâu
“Đón tiếp Bình Thiên quốc sao rồi, đệ đừng lao lực quá, trời bên ngoài bắt đầu rơi nhiều tuyết hơn rồi ra ngoài nhớ cẩn thận”
Lam Y Nhu gậy đầu
“Huynh không cần lo lắng cho ta, hoàng thúc người khi nào mới trở về cung vậy”
Doãn Ngôn lắc đầu, phụ vương vẫn còn đeo bám theo phụ thân, khi nào người trở về thật không biết đâu mà nói trước được
Lam Y Nhu thấy vậy cũng cười khổ, quả là ái tình người đuổi người chạy thật là đau đầu, nghĩ đến bản thân và Tống Kỳ Nam cũng chẳng khác là bao
Lúc Tống Kỳ Nam trở lại thì Doãn Ngôn cũng đã sớm rời đi, Lam Y Nhu hai tay bế hai tiểu hài tử mà mỉm cười, không thê rkhoong nói mỗi lần nhìn vào đôi đồng tử kia của cả hai tiểu hài tử y lại nhớ tới bộ dạng của Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam của hiện tại chẳng hề giống Tống Kỳ Nam mà Lam Y Nhu biết, hắn cư nhiên hạ mình vì y làm tất cả mọi chuyện nhưng y đối với hắn rốt cuộc là còn tình cảm hay không y cũng không rõ
Tống Kỳ Nam nhìn Lam Y Nhu bế hai hài tử liền muốn ôm lấy y vào lòng, nhưng hắn biết Lam Y Nhu sẽ nổi giận nên chỉ đứng bên ngoài mà quan sát y, Tống Kỳ Nam liền nghĩ đến một ngày Lam Y Nhu chấp nhận hắn lúc đó hắn sẽ ôm lấy y vào lòng cùng với hai hài tử, một nhà bốn người hạnh phúc, nhưng điều đó có lẽ còn quá xa với hắn, bây giờ được đứng một bên nhìn Lam Y Nhu hắn cũng cảm thấy an lòng rồi
Những điều mà Ngôn Tuấn Hàn nói hắn mong sẽ được như vậy, hắn sẽ kiên trì kiên trì đến khi nào Lam Y Nhu hoàn toàn tha thứ cho hắn, chấp nhận hắn một lần nửa, cho dù có mất cả cái mạng hắn cũng chấp nhận
Lam Y Nhu vỗ về hai tiểu hài tử sau đó cũng chợp mắt mà thiếp đi, Tống Kỳ Nam sợ y ngồi như vậy sẽ ngã xuống đất liền nhẹ nhàng bước vào đỡ Lam Y Nhu xuống giường, Lam Y Lâm và Lam Y Phàm cũng ngủ rất say
Tống Kỳ Nam cười khổ, cứ như đang chăn em bé vậy, nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, Tống Kỳ Nam nhẹ nhàng hôn lên trán của Lam Y Nhu và hai tiểu hài tử, nhìn ngắm cả ba một lúc lâu hắn mới rời đi
Sắp đến hắn phải trở về ma giáo một chuyến mặc dù không hề muốn nhưng hắn vẫn phải trở về một chuyến, hơn nữa đem mẫu trùng trở lại, mặc dù hắn không hề mong muốn một chút nào, hắn lo lắng Lam Y Nhu ở đây sẽ xảy ra chuyện hơn nữa mối nguy tiềm ẩn là Lan Địch A Hoài vẫn còn ở đây, Tống Kỳ Nam chính là không an tâm được
Thở dài một hơi Tống Kỳ Nam xoa xoa thái dương mệt mỏi
Lúc này ở ma giáo, Y Liên rốt cuộc cũng không chịu được, quyết định sẽ trở hoàng cung, Lam Phong đương nhiên không thể nào cản được Y Liên
“Hai ngươi trở về sớm như vậy sao, ta thất hoàng nhi của hai ngươi vẫn đang làm rất tốt không phải sao”
Tống Tịnh nói, có chút níu kéo Lam Phong và Y Liên ở lại cùng mình, bằng hữu khó khăn mới gặp được cơ mà bây giờ lại xa cách thật không biết đến khi nào mới gặp lại được
“Bọn ta trở về đợi Thịnh Hà quốc ổn định lại ta liền nhường ngôi cho hoàng nhi của ta sau đó hai bọn ta cùng ngươi đi ngao du sơn thuỷ được chưa”
Lam Phong nói
Tống Tịnh vẫn im lặng không trả lời, mặc dù không ưa gì Lam Phong tối ngày đối chọi nhưng bao nhiêu năm qua vẫn xem Lam Phong là bằng hữu tốt của mình dù lần nào hai người gặp nhau nói chưa quá ba câu đã bắt đầu nói khích đối phương rồi
“Tống Tịnh bọn ta không phải thất hứa với ngươi nhưng ta luôn cảm thấy lòng không yên được, ta trở về nhìn hoàng nhi của ta an toàn rồi sẽ cùng Phong tìm ngươi ngao du sơn thuỷ, nhất định lần sau còn mang rượu ngon đến cho ngươi được chưa”
Y Liên an ủi Tống Tịnh
“Được rồi được rồi, ta không cản hai người được, kẻ làm hoàng đế kẻ làm nam hậu hơn nữa nước không thể một ngày không vua ta hiểu, được rồi ngày kia ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa hai người trở về”
“Không cần rườm rà như vậy chuẩn bị hai con ngựa tốt cho ta là được rồi”
Lam Phong nói
“Rồi theo ý hai người, nhớ lần sau mang rượu ngon đến cho ta có biết chưa, nếu không đừng nói chũng ta là bằng hữu”
Như vậy vài ngày sau Lam Phong và Y Liên lên đường trở về kinh thành mà không hề thông báo cho Lam Nhiên biết cho nên khi cả hai trở về đã xảy ra một chuyện dở khóc dở cười và Lam Y Nhu thật sự không biết nên nói thế nào về chuyện này
Lúc này ở biên cương, nhờ có sự giúp sức của Bình Thiên quốc mà Thịnh Hà quốc đẩy lùi được quân lính của Thuận An quốc, nhưng chiến trận vẫn chưa kết thúc chỉ là trận đánh này đã biết rõ được ai sẽ là người chiến thắng trong trận lần này rồi
Triệu Quách rốt cuộc cũng tỉnh lại, nằm trên giường mấy ngày Triệu Quách rốt cuộc cũng cảm thấy mình còn sống, nhìn qua thấy Lam Y Ngọc liền vui mừng, nàng ở đây có nghĩa là nàng lo lắng cho hắn, Triệu Quách tâm liền vô cùng vui vẻ
“Ngươi tỉnh rồi sao, cảm thấy cơ thể thế nào, ta gọi quân y đến xem cho ngươi”
Triệu Quách lắc đầu
“Ta không sao, chiến sự đã như thế nào rổi, nàng có bị thương nặng hay không”
Lam Y Ngọc nghe Triệu Quách vẫn cứ quan tâm nàng mà không để ý đến bản thân mà có chút đau lòng, nàng quả thật phụ tấm chân tỉnh của Triệu Quách rồi, Triệu Quách đương nhiên cũng biết được nhưng vẫn là kiên quyết mặc dù đã rõ lòng của Lam Y Ngọc không hướng về mình
Danh Sách Chương: