“Ha ha, bộ dạng như vậy ta đoán đúng rồi sao”
Y Nhu liền hất tay Tống Kỳ Nam ra lùi ra xa
“Sao vậy, sợ ta sao, không ngờ ta bắt về là một song nhi, thật vui mừng đấy, trước giờ ta nghe rất nhiều về song nhi ở Thịnh Hà quốc này gốt cuộc cũng được nhìn thấy, không ngờ được rằng dáng vẻ song nhi vừa trưởng thành đã xinh đẹp như vậy nếu như trưởng thành còn xinh đẹp hơn nữa đúng không mỹ nhân”
Y Nhu muốn quay đầu chạy liền bị Tống Kỳ Nam đứng dậy bắt lấy đè lên giường
“Chạy đi đâu, ta đã nói sẽ không làm gì ngươi, không tin ta sao”
Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam, hắn thật sự không làm gì y sao, nếu không làm gì y hắn sẽ đánh chủ ý lên tỷ tỷ của y chắc chắn như vậy
“Yên tâm ta cũng không làm gì tỷ tỷ ngươi”
Tống Kỳ Nam nhìn Y Nhu, dáng vẻ cao cao tại thượng bình thường đâu mất rồi, mặc dù hắn là nói dối việc bắt tỷ tỷ y nhưng xem ra y rất để tâm đến tỷ tỷ mình thì phải, nhưng không sao sau này y chắc chắn chỉ biết mình hắn mà thôi, hắn nhất định khiến y không muốn rời khỏi mình
Nhưng Tống Kỳ Nam hắn sẽ không ngờ được rằng chính vì việc này mà sau này Y Nhu không những rời khỏi hắn mà còn không bao giờ để hắn tìm thấy, nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ thì vẫn công cuộc khiến mỹ nhân tự dâng mình lên cho hắn
“Được rồi, đừng làm vẻ mặt sợ hãi đó không hợp với ngươi, lúc thấy bọn sói còn chưa làm ra vẻ như vậy”
Y Nhu liền đẩy người ra, Tống Kỳ Nam vì vết thương bị động có hơi nhíu mày, Y Nhu liền đỡ lấy hắn, nhận ra lúc nãy mình hơi quá tay thì phải
“Đau không”
Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam, y biết vết thương do sói cào trúng khá sâu nói không đau là dụ trẻ nhỏ rồi
“Không sao, ngươi nghĩ ta ngồi lên vị trí giáo chủ ma giáo này chưa bị thương bao giờ sao, vết thương này chỉ là tầm thường”
Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam lại cảm giấc thấy được dáng vẻ của phụ hoàng, phụ hoàng y cũng vậy người lúc nhỏ mỗi khi thấy y bị thương liền nói mấy câu như vậy, người còn nói lúc nhỏ so với y người bị thương rất nhiều còn có khi xưa lúc gặp phụ thân cũng bị phụ thân đánh cho một chưởng còn có lần ăn một kiếp của phụ thân ở ngực nhưng so với tất cả chẳng là gì
Y Nhu cảm thấy bản thân có chút không bằng, vì bản thân là song nhi không thể như phụ hoàng và phụ thân cho cũng như những nam hài khác, y từ nhỏ luôn phải cẩn thận rất nhiều, mặc dù không được nuôi dưỡng như một công chúa nhưng chưa bao giờ phụ hoàng và phụ thân để y bị thương nặng vì y sinh sớm nên không đủ sức khoẻ không như tỷ tỷ của y được
Mặc dù thể lực không bằng người khác nhưng về thông mình tâm kế cũng như độ phá hoại hoàng cung thì phải nói Y Nhu đứng nhất không ai dám đứng nhì cả, vì từ nhỏ đã được cưng chiều cho nên y hoàn toàn làm theo ý mình, hơn nữa cũng sớm biết nhận thức nhiều hơn người khác
Đương nhiên Lam Phong vô cùng hài lòng tiểu hài tử của mình, mặc dù là song nhi nhưng không làm ra vẻ yếu đuối, nhưng việc này khiến cho Lam Phong phải đau đầu vì hoàng nhi của mình vì quá thông minh nhớ quá tốt cho nên khi Lam Phong kể chuyện lúc trước một thời oanh oanh liệt liệt của mình Y Nhu thế nhưng liền đem hết kể lại cho phụ thân làm cho Lam Phong bị nhốt bên ngoài tẩm cung ba tháng liền, từ đó về sau liền không bao giờ kể cho y bất cứ chuyện gì cả
Tống Kỳ Nam thấy Y Nhu thất thần liền lên tiếng
“Ngươi sao vậy”
“Không có gì”
Tống Kỳ Nam mỉm cười không hỏi thêm
“Giúp ta thay y phục đi, lát nữa còn có người cần gặp”
Y Nhu nhìn Tống Kỳ Nam sau đó liền đỡ hắn dậy giúp hắn thay y phục, vốn dĩ cho là thay y phục xong y liền có thể về phòng nghỉ ngơi nhưng Tống Kỳ Nam lại kéo y đi theo, Y Nhu trong lòng có chút không vui, y mệt với hơn nữa không thích tiếp xúc với người khác càng là người bên cạnh Tống Kỳ Nam thì càng không
Triệu Quách lần này đích thân đến tổng bộ ma giáo vì muốn xem thử nam sủng khiến cho Tống Kỳ Nam bỏ nhiều ngân lượng để bắt hắn mang bằng được vải lụa trong cung để may y phục là ai, hắn tò mò là ai khiến cho Tống Kỳ Nam lại như vậy
Hơn nữa lần trước nghe Lục Thừa nói với hắn, Tống Kỳ Nam thế nhưng cho nam sủng kia đến Thanh Yên Các ở hắn càng tò mò hơn gốt cuộc diện mạo thế nào khiến cho Tốn giáo chủ bỏ nhiều công sức lấy lòng mỹ nhân như vậy
Y Nhu đi theo phía sau Tống Kỳ Nam không hề vui vẻ tí nào, đến chính điện, Tống Kỳ Nam nhìn thấy Triệu Quách đứng đó liền lên tiếng
“Triệu Quách ngươi đến sớm vậy”
Tống Kỳ Nam bước vào, Y Nhu vốn dĩ bước vào liền dừng bước, Triệu Quách sao Triệu gia, y có từng nghe phụ hoàng và phụ thân nhắc đến vài lần
“Tống Kỳ Nam ta nghe Lục Thừa nói ngươi vì mỹ nhân bị thương sao”
Tống Kỳ Nam liền nhìn qua Lục Thừa, thuộc hạ của hắn từ khi nào lắm lời như vậy chứ, Lục Thừa liền không rét mà run
Triệu Quách mặc dù cùng Tống Kỳ Nam trò chuyện nhưng ánh mắt luôn quan sát thân ảnh phía sau của Tống Kỳ Nam, nhìn cỡ nào cũng cảm thấy đây vẫn còn là một tiểu hài tử, Tống Kỳ Nam có phải đổi khẩu vị không
“Ngươi nhìn gì vậy Triệu Quách”
Triệu Quách cười vỗ vai Tống Kỳ Nam
“Ta không biết từ khi nào Tống giáo chủ lại luyến đồng vậy, đây chỉ là một hài tử thôi đấy”
Bị người khác xem là hài tử Y Nhu liền lên tiếng
“Ta đã mười sáu tuổi rồi không phải là hài tử”
Triệu Quách tròn mắt, mười sau mà như vậy sao, cũng có hơi nhưng mà vẫn là không nghĩ khẩu vị của Tống Kỳ Nam lại là như vậy đấy
“Đừng trêu y, đem đồ đến rồi thì về đi”
Tống Kỳ Nam lạnh lùng nói, Triệu Quách ánh mắt kia là đang muốn đánh chủ ý lên người của Y Nhu sao
“Đừng hiểm lầm, ta không như ngươi nam nữ đều được ta chỉ thích nữ nhân mà thôi, nhưng nếu là y thì cũng không tệ đây chứ”
Tống Kỳ Nam trừng mắt nhìn Triệu Quách
“Ngươi muốn mất đi vị trí trang chủ của Triệu gia hay sao”
Triệu Quách liền cười lớn
“Ta chỉ đùa thôi, đương nhiên người của Tống giáo chủ ta không dám động đến rồi”
Tống Kỳ Nam hừ mạnh, sớm biết tên Triệu Quách này đánh chủ ý lên Y Nhu đã không để y theo cùng, hắn vốn cho rằng Triệu Quách không thích nam nhân nhưng hiện tại phải coi lại
Tống Kỳ Nam kéo Y Nhu ngồi lên đùi mình, Triệu Quách vẫn nhìn chầm chầm Y Nhu cảm giác rất quen mắt nhưng lại không nhớ rõ được
Y Nhu ban đầu còn tình trông cậy vào kẻ này xem ra hiện tại hắn và Tống Kỳ Nam giao tình vô cùng tốt không thể trông cậy được
Danh Sách Chương: