Thượng triều, Lam Y Nhu ngồi trên ngai vàng nhìn hoàng thúc của mình liền muốn cười, cả đêm đuổi theo người đó nhìn xem bây giờ người khuôn mặt không có sức sống, quầng thâm mắt còn to nữa chứ ai nhìn vào nếu không biết còn cho rằng đây là tên nào đó chứ không phải vị thất vương gia nổi tiếng dung mạo đẹp như hoa của Thịnh Hà quốc đâu
Nhưng chuyện này tạm gác qua một bên, hôm nay trên triều là khen ngợi chiến công của tỷ tỷ y Lam Y Ngọc cũng như thất vương gia trở về kinh thành, đương nhiên phải mở yến tiệc chiêu đãi, bá quan văn võ không có ý kiến gì, vị vương gia được tiên đế yêu thương hết mực nhất sau hoàng đế đang đứng ở đó bọn họ dám ý kiến sau, nào dám chứ với bọn họ cũng không có việc gì phải bẩm báo cả, tất cả đều đã dâng tấu lên
Doãn Ngôn nhanh chóng cho bãi triều, ở trên điện hiện tại chỉ còn bốn người
“Hoàng thúc, người là cả đêm đuổi theo sao”
Lam Y Nhu hỏi
Lam Nhiên chỉ thở dài, cả đêm đuổi theo người kia thế nhưng lại mất dấu khiên người không vui vẻ một tí nào, đã vậy lên triều còn nhìn thấy vẻ mặt của đám đại thần, y trở về bộ lạ lắm hay sao
“Phụ vương người mất dấu phụ thân rồi sao”
Lam Nhiên nhìn sang Doãn Ngôn mà trừng mắt, hài tử tốt thật đấy nhìn phụ vương nó như vậy mà vẫn cười được, thật uổng công sinh ra
“Được rồi chuyện này dẹp sang một bên, Y Nhu bụng của ngươi không thể tiếp tục ép như vậy, không tốt cho hài tử”
Lam Nhiên nhìn Lam Y Nhu nói
“Ta biết, trở về liền sẽ tháo ra, không tổn hại hài tử”
“Hoàng thúc chuyện bây giờ chính là lễ săn bắn, một tháng nữa sẽ đến, đến lúc đó Y Nhu cũng đã năm tháng, bụng có chút lớn rồi, phải làm sao”
Lam Y Ngọc nói, nàng lo cho đệ đệ vô cùng, hôm nay trước khi lên triều nàng đã nghe được vài lời bàn tán của đám quan lại, nào là thái tử trong lạ hơn so với trước đây, có người còn nói Lam Y Nhu và Doãn Ngôn thân mật quá mức, có người thì nói rằng có khi nào lần này cho cả hai giám quốc là đang âm thầm cho chúng quan lại biết tương lai một trong hai người trở thành hoàng đế hay không
“Không phải lễ săn bắn chỉ cần có người nằm trong nhánh chính của hoàng thất chủ trì là được hay sao, so về thân phận ta là trưởng bối của các người, ta là người thích hợp chủ trì nhất, hoàng đế và nam hậu không có ở đây thì ta sẽ chủ trì, đám người đó dám nói gì hay sao, chỉ là phải có một lí do thật thích đáng cho việc Y Nhu không cùng săn bắn với mọi người”
Lam Y Nhu nghĩ nghĩ sau đó liền lên tiếng
“Nếu chân bị gãy vậy có thể không cần cởi ngựa săn bắn”
Câu nói có của y liền khiến ba người còn lại đen mặt, ai lại nỡ để một song nhi bị gãy chân cơ chứ
“Tỷ không đồng ý, Y Nhu nếu đệ xảy ra chuyện phụ hoàng và phụ thân sẽ lập tức trở về đây, đến lúc đó việc đứa trẻ làm sao mà giấu được đây chứ”
Lam Y Ngọc lập tức phản bác, nàng không muốn đệ đệ chịu chút tổn thương nào, từ nhỏ đệ đệ đã thiệt thòi hơn người khác, sức khoẻ không được tốt không thể như nàng học võ công từ chỗ phụ hoàng và phụ thân, ngoài thông minh hơn người và cưỡi ngựa giỏi ra đệ đệ nàng vẫn rất yếu
“Ta cũng đồng tình với Y Ngọc, Y Nhu đệ vẫn là nghĩ cách khác, chúng ta có thể nói đệ nhiễm phong hàn”
Lam Y Nhu cười nhẹ
“Sẽ không ai tin đâu, đám đại thần chắc chắn đã nghi ngờ gì đó rồi nếu lại nói vì sức khoẻ ta chẳng khác nào cho bọn họ có cái cớ để nói ta không đủ năng lực để làm thái tử, thân thể yếu kém như vậy làm sao trở thành tân đế được”
Lời Lam Y Nhu nói quả thật không sai, Lam Nhiên là người hiểu rõ, năm xưa y cũng từng như Lam Y Nhu chịu rất nhiều điều tiếng vì bản thân là song nhi, ai cũng nói y không có năng lực, quả thật Lam Nhiên cũng chưa từng mong muốn hoàng vị cho nên sớm có ý để lại ngôi vị cho Lam Phong rồi, chỉ là sau này Lam Phong chỉ có hai người con là Lam Y Ngọc và Lam Y Nhu, nhưng Lam Y Nhu lại là song nhi. Trong khi đó Lam Nhiên lại sinh ra một nam hài là Doãn Ngôn, đối với các quan lại trong triều thay vì để một song nhi trị quốc họ vẫn mong muốn một nam nhân thật sự hơn
“Y Nhu nói đúng, nhưng như vậy không phải là cách tốt, tốt nhất để ta nghĩ cách việc của các ngươi bây giờ vẫn là chăm sóc bản thân thật tốt, có hoàng thúc ta ở đây các ngươi cứ an tâm mấy lão đại thần đó”
Triệu Quách ở trong cung đã được một thời gian, hắn vốn dĩ sau khi gặp Tống Kỳ Nam xong sẽ cáo từ ở chỗ Lam Y Nhu nhưng cùng lúc nghe nói vị công chúa xinh đẹp tinh thông võ nghệ Lam Y Ngọc vừa từ biên cương trở về liền tò mò mà không nhịn được muốn ở lại để nhìn thấy nàng
Yến tiệc vào buổi tối diễn ra, Triệu Quách chăm chú nhìn về phía Lam Y Ngọc không khỏi khen ngợi, tỷ đệ nhà này quả thật là tài sắc vẹn toàn, so với Lam Y Nhu có một nét kiêu ngạo khiến người ta khó tài nào với tới thì Lam Y Ngọc toát lên sự mạnh mẽ, kiên cường, không hề nhúng nhường cũng như sợ hãi, một nữ nhân hào kiệt khiến Triệu Quách cư nhiên rung động, hắn liền muốn có được nàng, nhưng người hắn muốn có được làm sao dễ dàng có được như vậy, người kia là công chúa cơ mà
Lam Y Nhu ngồi trên cao mệt mỏi mà nhìn yến tiệc, yến tiệc này chỉ là muốn để bá quan văn võ không bàn tán quá nhiều mà thôi, vốn dĩ y không nhất thiếc phải ngồi đây, nhưng nếu y không đến lại có thêm điều tiếng, Doãn Ngôn ở bên cạnh nhìn sắc mặt của Lam Y Nhu liền biết y không ổn
“Đệ mệt sao”
Lam Y Nhu lắc đầu
“Ta không sao, chuyện lễ săn bắn tuyển chọn cận vệ thế nào rồi”
“Đã chuẩn bị rồi đệ không cần lo lắng, cận vệ báo danh ta đều là những kẻ có tài, có vài kẻ xuất thân trong giang hồ võ nghệ cũng xem như ổn”
Lam Y Nhu nghe vậy gật đầu, đối với giang hồ ngoài kia y không có hứng thú đặc biệt là ma giáo, nhưng bản thân y luôn có linh cảm không tốt, cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện nhưng lại không biết chuyện gì
“Một tháng sắp tới vẫn là nên nghĩ lí do để đệ không cần chủ trì lễ săn bắn cũng như tuyển chọn thị vệ”
“Cách của đệ đệ cảm thấy vẫn là tốt nhất, chỉ là bị thương một chút….”
“Không được, ta không đồng ý, Y Nhu đệ nên nhớ đệ đang mang hài tử, bất cứ nguy hiểm gì cũng không thể”
Doãn Ngôn nói với vẻ mặt có chút tức giận
Danh Sách Chương: