“Ngươi chán ghét ta đến vậy sao Nhu”
Tống Kỳ Nam nhìn Lam Y Nhu trong mắt hắn đều là tia đau lòng
“Ta không ghét người, chỉ là ta và người không cùng một thế giới mà thôi, người trở về ma giáo làm giáo chủ của người, ta ở lại hoàng cung này làm thái tử của ta, an tâm ta sẽ chăm sóc tốt hài tử, nếu chúng hỏi phụ thân của chúng ta sẽ nói phụ thân chúng đã chết rồi”
Tống Kỳ Nam nghe Lam Y Nhu nói những lời vô cùng đau lòng mà không khỏi xót xa, y thế nhưng lại tuyệt tình đến mức như vậy, sẵn sàng xem hắn như đã chết
“Ngươi hận ta đến vậy sao, không thể cho ta cơ hội bù đắp hay sao”
“Ta không hận người cũng chưa từng hận, vốn dĩ lúc bắt đầu đã sai cho nên ta và người vẫn là không nên tiếp tục dây dưa nữa”
Lam Y Nhu thở dài nói, bản thân y là sợ nếu Tống Kỳ Nam vẫn còn ở đây y sẽ lại rơi vào lưới tình của hắn, lại một lần nữa bị tổn thương
“Cho dù ngươi có nói như thế nào đi chăng nữa ta vẫn sẽ ở lại đây vì ngươi chức giáo chủ ma giáo ta cũng không cần, ngươi không cần để ý đến ta cũng được, chỉ cần đừng đuổi ta đi là được”
Tống Kỳ Nam tiếp tục mặt dày nói, Lam Y Nhu cũng không biết nói gì, nếu đã như vậy y sẽ làm cho hắn chết tâm mà rời đi
Tống Kỳ Nam không muốn làm khó Lam Y Nhu liền lập tức lui ra ngoài
Buổi tối, yến tiệc diễn ra, ca vũ vô cùng náo nhiệt nhưng nếu nhìn ra được sẽ phát hiện thế nhưng từ thái tử, nhiếp chính vương cho đến thái tử Tây quốc không ai có một chút hứng thú với yến tiệc, cả ba người mỗi người một tâm trạng nhưng không ai là không đau khổ vì hai chữ ái tình
Lam Y Nhu ngồi ở trên nơi cao nhưng đôi mắt nhìn về phía xa xăm ngoài kia, rốt cuộc đã muốn từ bỏ thì lại phát hiện ra bản thân vẫn không bỏ được hơn hết còn loi người khác vào khiến cho người đó cũng tổn thương
Doãn Ngôn thì âm thầm nhìn Lam Y Nhu, nét mặt y nhìn không ra được là đang nghĩ gì nhưng Doãn Ngôn biết y đang có tâm sự, nhưng hắn lấy tư cách gì để y chia sẻ tâm sự đây, lúc nhìn thấy y cùng Tống Kỳ Nam ở cạnh nhau quả thật rất xứng đôi, vô cùng xứng đôi, hơn hết ngay cả hài tử họ cũng có, cho dù Lam Y Nhu không còn tình cảm với Tống Kỳ Nam thì đã sao, bọn họ ít nhất cũng có mối liên hệ là hai tiểu hài tử không phải sao
Lan Địch A Hoài nhìn Doãn Ngôn cứ luôn nhìn Lam Y Nhu mà trong lòng cảm thấy nực cười, đây quả thật là nghiệt duyên không phải hay sao, Doãn Ngôn cũng chả khác gì bản thân mình cả đều là dành tình cảm cho một người nhưng lại hiểu rõ trong lòng người kia có người nào, Lan Địch A Hoài đương nhiên hiểu được, tương tư một người mà biết rõ kết quả sẽ chẳng bao giờ có được nó vô cùng đau đớn, nhưng cho dù đau đớn Lan Địch A Hoài cũng nhất quyết có được, không có được tâm người thì có được thể xác người
Tống Kỳ Nam bây giờ đang ở trên mái nhà, hắn tâm trạng không tốt cho nên muốn lên đây một mình uống rượu, hôm nay những lời Lam Y Nhu nói với hắn thật sự quá đau lòng, hắn biết bản thân đã nợ y rất nhiều, thà rằng y hận hắn cũng được vì hận thì mới để trong lòng, nhưng y lại không hận hắn đúng hơn y muốn xem tất cả chỉ như một giấc mơ vậy cứ như thế mà trôi qua, nhưng hắn thì không hắn nhớ rõ mọi thứ, nhớ đến đau lòng
Nhưng càng nhớ thì hắn càng thấy bản thân mình đã sai rất nhiều, hắn muốn sữa chữa nhưng y bây giờ ngay cả cho hắn sữa chữa lỗi lầm cũng không, nhìn y đối xử thân mật với Doãn Ngôn khiến hắn đau vô cùng
Cùng lúc đó ở biên cương, Lam Y Ngọc kể từ lần đầu giao chiến với Thuận An quốc đã bị vị tướng quân Hàn Bân của Thuận An quốc làm cho say đắm, người kia khiến nàng biết được như thế nào là ái tình
Triệu Quách nhìn Lam Y Ngọc trong lòng không mấy vui vẻ, hắn đi theo nàng lâu như vậy nhưng nàng chưa bao giờ dành ánh mắt kia cho hắn, nhưng vừa nhìn thấy Hàn Bân liền hướng ánh mắt về phía Hàn Bân cho dù biết Hàn Bân là tướng quân của Thuận An quốc
“Triệu Quách huynh nói xem, nếu Thuận An quốc và Thịnh Hà quốc kết tình ban giao có phải tốt hay không”
Lam Y Ngọc quay sang Triệu Quách hỏi
“Ta thấy không tốt, Thuận An quốc quá tham lam luôn có ý đồ với nước ta”
“Nhưng…..”
“Người là công chúa vẫn nên nghĩ đến Thịnh Hà quốc nhiều hơn đừng để ái tình xen vào”
Triệu Quách khó chịu nói, nhưng thật ra trong lòng là là đang ghen tị với Hàn Bân, hơn hết Triệu Quách nhìn Hàn Bân kia không một chút thiện cảm nào không phải vì Hàn tướng quân là tướng quân của Thuận An quốc mà là vì nhìn vào người kia không xứng với Lam Y Ngọc sẽ không thể yêu thương nàng được huống hồ hai nước còn đang đối đầu nhau
Lam Y Ngọc thấy Triệu Quách nói vậy liền im lặng, Triệu Quách nói đúng nhưng nàng thân là công chúa, lại là tướng quân không thể để tình cảm xen vào được
Trở lại với kinh thành xa hoa tráng lệ, yến tiệc diễn ra cũng đến lúc kết thúc, Lam Y Nhu trở về tẩm cung của mình bên cạnh là Yên Hương, trên đường trở về tẩm cung liền gặp phải Lan Địch A Hoài
“Đã không còn sớm sao thái tử Tây quốc lại ở đây, người vẫn là trở về nghỉ ngơi đi”
“Ta ở đây là chờ gặp thái tử điện hạ, nghe danh đã lâu rốt cuộc cũng được gặp, không biết thái tử điện hạ có cảm phiền cùng ta đi dạo hay không, cũng còn rất sớm mà”
Lam Y Nhu nhìn Lan Địch A Hoài một cách đề phòng, người này không có thiện ý vẫn là nên tránh xa một chút
“Vốn thân thể ta không khoẻ cho nên cần về tẩm cung nghỉ ngơi, để khi khác sẽ bồi thái tử Tây quốc dạo quanh hoa viên của hoàng cung”
Lan Địch A Hoài nghe vậy liền nhếch mép, đề phòng y vậy sao nhưng y vẫn chưa làm gì cơ mà, xem ra muốn hạ đối thủ này vẫn là nên suy tính kỹ lưỡng
“Thái tử điện hạ từ chối người ta cũng thật khéo quá đi, chỉ là đi dạo mà thôi, ở đây là Thịnh Hà quốc còn là trong hoàng cung ngài nghĩ ta sẽ làm được gì đây”
Lam Y Nhu định lên tiếng thì một giọng nói đã lên tiếng
“Làm được gì không phải người hiểu rõ hay sao”
Tống Kỳ Nam thấy yến tiệc kết thúc nhưng Lam Y Nhu chưa trở về tẩm cung liền lo lắng, giao hai tiểu hài tử cho ma ma sau đó đi tìm y, bắt gặp được Lan Địch A Hoài đang cùng Lam Y Nhu ở chung một chỗ liền nhanh chóng đi đến
Danh Sách Chương: