Hai tháng trôi qua Lam Y Nhu rốt cuộc sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây nhờ sự chăm sóc của Lam Y Ngọc và Doãn Ngôn, mọi chuyện có vẻ như yên bình
Nhưng người ta thường bảo trước khi bão lớn đến là lúc yên bình nhất, quả thật là như vậy. Tống Kỳ Nam đã chế ra giải dược hơn hết trong suốt hai tháng qua là hắn nửa đêm đều lén vào tẩm cung của Lam Y Nhu khi y đã ngủ say mà châm cứu cho y làm giảm tình trạng đau đớn mà y phải chịu đựng
Mặc dù chưa một lần được nhìn thấy Lam Y Nhu ở lúc y tỉnh táo nhưng đêm đêm đều được ngắm nhìn y an giấc, Tống Kỳ Nam cũng cảm thấy an lòng, chỉ là hắn rõ nhất nếu bây giờ không mau chóng đưa cổ trùng ra ngoài và giải độc chắc chắn tính mạng của Lam Y Nhu sẽ nguy hiểm
Suốt hai tháng qua hắn cũng nhận ra đối với hài tử trong bụng Lam Y Nhu hết mực bảo vệ, cẩn thận mọi thứ gần như không để tổn thương nào ảnh hưởng đến hài tử, hắn nhìn thấy vừa đau lòng vừa tức giận
Tại sao lại bảo vệ hài tử của kẻ khác như vậy chứ, nếu đó là hài tử của hắn và y thì hắn sẽ cùng y bảo vệ hài tử, không những thế còn sẽ giành mọi thứ tốt nhất cho hài tử nhưng không sao chỉ cần sau này hắn khiến y mang thai hài tử của hắn như vậy là được, hắn sẽ rất hài lòng khi được nghe hai từ phụ thân từ hài tử của hắn và y
Lam Y Nhu hiện tại đã mang hài tử được bảy tháng, nhưng bụng lại có chút lớn hơn bình thường nhưng y cũng không để ý mấy cho nên y không hề biết bản thân mang là song thai
“Nhìn xem bụng đệ có phải lớn hay không”
Lam Y Ngọc xoa xoa bụng đệ đệ mình
“Đệ không rõ, nhưng có thể hài tử ở bên trong rất khoẻ mạnh”
Lam Y Nhu cười nhẹ cũng lấy tay xoa bụng
“Đệ đã nghĩ ra tren cho hài tử chưa a”
“Vẫn chưa, tỷ tỷ người nghĩ hài tử tên gì thì thích hợp”
Lam Y Nhu hỏi, đúng lúc này Doãn Ngôn cũng bước đến
“Hai người có chuyện gì vui vậy”
Doãn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cười ôn nhu nhìn Lam Y Nhu
“Ta và tỷ tỷ đang nói đến tên của hài tử”
“Vậy đã nghĩ ra tên cho hài tử chưa”
Cả hai người lắc đầu, hài tử không biết là nam hay nữ hay là một song nhi cho nên vẫn chưa nghĩ ra tên
“Vậy ta có thể có được vinh dự đặt tên cho hài tử hay không”
Lam Y Nhu nghe vậy cũng không bất ngờ liền gật đầu
“Hài tử của ta cũng là của huynh đương nhiên có thể”
Câu nói của Lam Y Nhu vô tình lọt vào tay người nào đó khiến cho hắn càng thêm nắm chặt nắm đấm
Doãn Ngôn suy nghĩ một chút liền nói
“Ta thấy chữ Lâm và chữ Phàm nghe cũng rât hay, nếu như là nam thì hãy gọi là Lam Y Lâm hoặc là Lam Y Phàm, còn là nữ thì….”
Doãn Ngôn dừng lại một chút rồi nói
“Vậy nếu là nữ gọi là Lam Y Linh đi, nếu là một song nhi thì gọi là Lam Y Minh đi được không”
“Được, bốn cái tên tên nào cũng đẹp cả, quả thật huynh đặt tên rất hay”
Lam Y Nhu khen ngợi
Tống Kỳ Nam đứng bên ngoài nghe Doãn Ngôn đặt tên cho hài tử của Lam Y Nhu liền nghĩ nhất định hài tử của y và hắn sau này nhất định phải mang họ Tống, nhất định không để mấy cái tên vừa rồi là tên của hài tử mình
Bình yên là thế đấy nhưng chưa được bao lâu, nữa tháng sau Lục Thừa từ ma giáo đến mang theo mẫu trùng, hiện tại ma giáo tạm thời do Lục Thừa cai quản trong khi lão giáo chủ đi cùng bằng hữu đến Dị vực, còn Yên Khánh thì vẫn chưa gặp lại tỷ tỷ của mình do Lục Thừa không Yên Khánh tời tầm mắt mình
“Ngươi làm tốt lắm Lục Thừa”
Mẫu trùng đã đến, đến lúc đem cổ trùng trong người Lam Y Nhu ra rồi, thời điểm thích hợp hơn hết bây giờ Lam Y Nhu không thể chịu đựng được bao lâu nữa nếu không tính mạng nguy kịch
Lúc này ở biên cương truyền đến tin tức vô cùng nguy cấp, Thuận An quốc thế mà muốn đánh Thịnh Hà quốc, sớm đã tập trung binh mã đến biên cương Thịnh Hà quốc
Trên triểu xôn xao bàn luận chuyện này, đa số đều dâng tấu xin để cho Lam Y Ngọc lần nữa dẫn binh đánh trận này
Lam Y Nhu ngồi ở phía sau rèm liền nhíu mày, đám đại thần này trước đây lúc tỷ tỷ xin dẫn binh thì xem thường tỷ ấy bây giờ xảy ra chiến loạn lại đem tỷ tỷ của y ra đầu sóng chịu trận, đúng là một lũ thông minh, uổng công làm quan mấy đời, đợi đến khi y trở thành hoàng đế mấy lão già này cũng nên cáo lão hồi hương rồi
“Khẩn xin thái tử và nhiếp chính vương nhanh chóng quyết định”
Cả triều đồng thanh nói
Doãn Ngôn nhìn Lam Y Nhu sau đó nhìn Lam Y Ngọc, quả thật trận này so với đánh với Địch quốc hoàn toàn khác hẳn, phải biết Thuận An quốc là một nước vô cùng lớn, binh lực thì không cần nói quả thật trận này đánh thắng hay không còn không biết, hơn nữa nghe nói tướng lĩnh lần này là Hàn Bân, Hàn tướng quân, Hàn gia nhiều đời làm tướng còn nắm trong tay binh quyền đến hoàng đế cũng nể nang vài phần
“Chuyện này ta và nhiếp chính vương sẽ có tính toán, các người lui xuống trước đi, hôm nay đến đây thôi, bãi triều”
Lam Y Nhu nói, đám đại thần cũng không dám nhiều lời mặc dù không muốn vẫn lui xuống
Doãn Ngôn nhìn Lam Y Nhu mệt mỏi liền đến bên cạnh y để y dựa vào, Tống Kỳ Nam bị một màn này làm cho ngứa mắt vô cùng
“Thật sự trận này chỉ có thể là ta hoặc Y Ngọc dẫn binh mới có thể khiến cho binh sĩ có tinh thần mà đánh, tiếp thêm ý chí cho bọn họ đánh với Thuận An quốc một trận bảo vệ bờ cõi”
“Vẫn là để ta dẫn binh, Doãn Ngôn ta giao Y Nhu lại cho huynh chăm sóc đệ đệ ta thật tốt”
Lam Y Ngọc quyết định sẽ dẫn binh, Lam Y Nhu nhìn tỷ tỷ của mình viết cản cũng khôbg được nàng chỉ đành nhìn Lam Y Ngọc lần nữa ở ngoài sa trường chém giết
“Tỷ tỷ người nhất định bình an trở về, đến lúc đó còn nhìn thấy cháu của người”
Lam Y Nhu nói, Lam Y Ngọc liển cười tươi gật đầu
Tống Kỳ Nam biết được tin tức lớn này liền thông báo cho bằng hữu tốt
Triệu Quách hay tin cũng lập tức bỏ việc ở Triệu gia qua một bên mà tìm gặp Lam Y Nhu, xin y cho mình có thể làm phó tướng theo bên cạnh Lam Y Ngọc bảo vệ nàng
“Ngươi thật lòng với tỷ ấy sao”
Lam Y Nhu nhìn người trước mặt, nét mặt nghiêm túc đến lạ thường, hơn nữa còn vội vã xông vào tẩm cung của y nữa đêm như vậy xem ra là thật lòng với tỷ tỷ
Danh Sách Chương: