Hai ngày sau, Tống Kỳ Nam mang đến cho y một chén thuốc, nhìn thấy y liền cảm thấy đáng sợ nhưng hắn nói chỉ cần y uống hết chén thuốc này lập tức đưa y ra ngoài, Y Nhu mặc dù không muốn nhưng vì để được ra ngoài y đành cắn răng mà uống, quả thật vô cùng khó uống y như muốn nôn ra nhưng Tống Kỳ Nam đương nhiên không để y nôn ra rồi
Sau khi mất một khoảng thời gian ở mật thất chọn lựa cổ, hắn gốt cuộc cũng chọn được một loại cổ độc, loại này không ảnh hưởng đến thân thể y, chỉ làm ảnh hưởng đến tinh thần của y, mỗi khi cổ độc phát tác nếu không có thuốc giải liền sẽ vô cùng đau đầu, hơn nữa đau như chết đi sống lại, cổ độc hai tháng tái phát một lần, cho nên hắn liền an tâm cho y sử dụng
Y Nhu đương nhiên không biết thứ y vừa uống vào sau này sẽ khiến y một trận đau khổ, Tống Kỳ Nam cũng không biết rằng chính vì suy nghĩ này của hắn mà sau này Y Nhu thật sự hận hắn, hận đến mức không muốn gặp lại hắn
Sau khi thấy y uống hết chén thuốc hắn liền hài lòng giúp y lau miệng rồi khoác lên người y một cái áo choàng, sau đó liền một chiêu đánh ngất y, đương nhiên muốn đưa y ra ngoài hắn phải đành làm như vậy, hắn biết y vô cùng thông minh, chỉ cần để y biết được đường để đi ra ngoài e rằng y nhất định sẽ trốn ra ngoài, mặc dù đã hạ cổ lên trên người y nhưng hắn vẫn không an tâm
Ra khỏi ma giáo hắn liền đánh thức y tỉnh lại, Y Nhu lúc này mở mắt ra liền phát hiện mình ở trên xe ngựa, xem ra hắn vẫn lo lắng y cho nên liền đánh ngất y đợi khi ra khỏi ma giáo liền đánh thức y tỉnh dậy
“Sao vậy không vui sao”
Y Nhu không thèm trả lời đến bây giờ y đang nghĩ cách đê có thể truyền tin tức đi, chợt nhớ lúc trước khi đi y vẫn còn một cái ngọc bội trên người, ngọc bội này là chính tay phụ hoàng tặng cho y và tỷ tỷ, chỉ cần ra được bên ngoài tránh sự giám sát của Tống Kỳ Nam y liền có thể thành công tìm được ám vệ và đưa ngọc bội làm tín vật
Đối với việc có thể tìm được ám vệ y đương nhiên chắc chắn, từ nhỏ y đã được phụ hoàng cho biết rất nhiều về ám vệ phục vụ cho hoàng thất hơn nữa ám vệ dưới tay phụ hoàng đều là những người tài giỏi bọn họ luôn có một vài điểm để nhận ra là ám vệ của hoàng thất, phụ hoàng đã từng dạy y cách để nhận biết y đương nhiên ghi nhớ kỹ, hơn nữa phụ hoàng từng nói ám vệ ở khắp nơi bất cứ đâu đều có, bọn họ hoàn toàn cải trang thành những bá tánh bình thường cho nên càng tin tưởng việc chỉ cần có thể ra bên ngoài y liền có thể tìm được ám vệ để truyền tin tức
Y biết bản thân mất tích phụ hoàng nhất định sai ám vệ khắp nơi tìm kiếm y, cho nên y đương nhiên chắc chắn việc này
Tống Kỳ Nam nhìn Y Nhu im lặng liền có chút lo lắng, nắm lấy cằm y mà xoay qua nhìn thẳng hắn
“Ngươi lại đang suy tính gì vậy, ta đã nói ngươi phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta”
Y Nhu bị đau liền nhíu mày, y phát hiện từ sau đêm đó Tống Kỳ Nam đối với y có phần không còn ôn nhu như trước, thường xuyên khiến y bị đau
Thấy Y Nhu khó chịu hắn liền buông cằm y ra, ôm y vào lòng, hắn thường nhận hắn sợ, hắn tham lam hắn muốn giữ y bên cạnh mình cho dù là vì y giống với người đó hay không đi chăng nữa hắn vẫn muốn bắt y ngoan ngoãn bên cạnh mình, không để y có suy nghĩ rời khỏi hắn cũng như phản bội lại hắn
Xe ngựa gốt cuộc cũng dừng lại, trước mặt y là một tửu lâu lớn, Y Nhu liền cảm thấy không quen, không khí ồn ào này khiến y khó chịu cực điểm
Tống Kỳ Nam đương nhiên nhận ra điều này liền kéo tay y cùng vào bên trong, lão bản đương nhiên nhận ra khách quý liền không dám chậm trễ chuẩn bị, Tống Kỳ Nam kéo y đi lên trên lầu, nơi hai người ngồi có thể nhìn xuống bên dưới
Y Nhu ngồi xuống liền nhận ra ám vệ của hoàng cung, y không mấy bất ngờ chỉ là làm sao để có thể lén đưa ngọc bội cho bọn họ điều này mới khiến y phải suy nghĩ
Đương nhiên Y Nhu không biết việc tất cả ám vệ đều đã xem qua chân dung của y, vì để dễ dàng tìm người, hoàng đế đã cho tất cả ám vệ một bức hoạ về hoàng nhi của mình, mặc dù trong lòng không hề muốn việc dung nhan của hoàng nhi bị người khác nhìn thấy nhưng Lam Phong cũng đành phải bất đắc dĩ mà làm, sau đó chỉ cần tìm được Y Nhu trở về đám ám vệ này liền phải uống độc dược để quên đi, đương nhiên việc này hoàng đế không nói ra
Ám vệ đương nhiên cũng đã nhìn thấy Y Nhu, quả thật điện hạ so với người khác liền rất dễ nhìn ra vì người trên người tỏ ra một thứ có thể gọi là huyết thống cao quý của hoàng thất chỉ cần xuất hiện ở ngoài hoàng cung liền có thể nhận ra được, hơn nữa dung nhan của người không lẫn vào đâu được
Ám vệ liền cùng nhau ra hiệu, một tiểu nhị cũng là ám vệ liền trong lúc bưng thức ăn vào liền ra hiệu với Y Nhu, Y Nhu lập tức nhận ra liền cảm thấy bản thân có cơ hội rồi, chỉ là Tống Kỳ Nam đã sớm nhận ra bất thường chỉ là hắn đang muốn xem gốt cuộc là thế nào
Y Nhu đương nhiên vẫn cùng Tống Kỳ Nam dùng bữa, chỉ là trong lòng y lại đang vô cùng hồi hợp, Tống Kỳ Nam đương nhiên nhận ra
“Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị ngươi sao”
Y Nhu lắc đầu
“Vậy còn không mau ăn nhiều vào, không có một tí da thịt nào, nhìn vào còn có thể cho rằng bổn giáo chủ ngược đãi mỹ nhân đấy”
Y Nhu thầm mắng, bắt người khác nhốt ở một nơi đây không tính là ngược đãi hay sao
Y Nhu cùng Tống Kỳ Nam dùng bữa được giữa chừng thì bên ngoài có tiếng động lớn, Y Nhu liền giật mình, Tống Kỳ Nam đương nhiên bình tĩnh, bên ngoài liền xuất hiện hơn mười hắc y nhân trên tay đều có vũ khí, Y Nhu đương nhiên biết họ là ai
Tống Kỳ Nam vẫn bình tĩnh, đám người liền muốn xông đến cứu điện hạ, Tống Kỳ Nam chỉ bình thản nhìn đám người xông đến, lúc này Lục Thừa liền xuất hiện liền đối với bọn hắc y nhân mà ra tay, mặc dù đám hắc y nhân thân thủ vô cùng tốt nhưng so với Lục Thừa vẫn là không thể đấu lại được
Y Nhu nhìn từng người bị hạ liền có chút không nhịn được muốn can ngăn, nhưng tay liền bị Tống Kỳ Nam bóp chặt có chút đau, Y Nhu nhíu mày
Danh Sách Chương: