Tống Kỳ Nam im lặng không nói, hắn không biết lúc này nên nói những lời gì, Tống Kỳ Nam kéo lấy Lam Y Nhu ôm người vào lòng, cái ôm đầu tiên mà hắn có thể đường đường chính chính ôm lấy Lam Y Nhu từ khi đến kinh thành này, từ khi trở thành thị vệ của Lam Y Nhu
Lam Y Nhu lúc này cũng không đẩy Tống Kỳ Nam, để yên mặc kệ cho hắn ôm mình, cảm nhận ấp áp trên người Tống Kỳ Nam từng chút từng chút một
Một lúc lâu sau đó Tống Kỳ Nam mới buông Lam Y Nhu ra
“Ngươi tha thứ cho ta rồi sao”
Tống Kỳ Nam phân vân hỏi
“Đương nhiên sẽ không, nhưng không phải ngươi nói ngươi muốn chuộc lỗi sao, ta chưa tha thứ cho ngươi ngươi lại dám biến mất, ngươi là đang không xem ta ra gì”
Ngoài mặt là như vậy nhưng Tống Kỳ Nam biết Lam Y Nhu đã một phần chấp nhận mình, hắn vui vẻ vô cùng, mặc dù chỉ mới như vậy hắn cũng đã có thêm động lực để tiếp tục cố gắng hơn, nhất định từng bước từng bước tiến đến bên cạnh Lam Y Nhu để xứng với y
“Cảm mơn người vì đã cho ta cơ hội”
Tống Kỳ Nam ôn nhu nói, Lam Y Nhu không đáp lại, lúc này bên ngoài Yên Hương liền lên tiếng có chút gấp gáp
“Thái tử điện hạ, Nam hậu cùng Hoàng thuơbgj đến”
Lam Y Nhu lập tức đẩy Tống Kỳ Nam, thế nào phụ hoàng và phụ thân lại đến đúng lúc như vậy, y không biết nên mang Tống Kỳ Nam giấu đi chổ nào với tính cách của hai vị trưởng bối nhà y y hiểu rõ họ mà nhìn thấy Tống Kỳ Nam ở đây chắc chắn sẽ đánh cho hắn một trận
Thấy Lam Y Nhu gấp gáp vậy Tống Kỳ Nam phì cười nhưng chợt nghĩ lại lời Yên Hương nói hắn liền sửng sốt, đúng vậy nếu hai người kia thấy hắn ở đây nhất định sẽ không tha cho hắn
“Ngươi mau trốn đi”
“Nhưng trốn ở chỗ nào”
Thật sự Tống Kỳ Nam không biết trốn ở chỗ nào nữa, trong đầu hắn bây giờ không còn suy nghĩ được gì nữa
Lam Y Nhu tức muốn chết đi được, đến lúc cần thiết lại cứ ngáo ngáo ra, y đã rối hắn còn làm y rối thêm bất lực Lam Y Nhu liền đẩy Tống Kỳ Nam vào trong tủ dặn dò hắn hết sức giữ im lặng y sẽ nhanh chóng để hai vị phụ thân rời đi
Sau khi đẩy Tống Kỳ Nam vào tủ, Lam Y Nhu chỉnh lại y phục của mình sau đó giả vờ ngồi vào bàn viết chữ nhưng nhìn cũng biết y đang run như thế nào
Lam Phong cùng Y Liên bước vào, Lam Y Nhu liền đứng dậy hành lễ
“Đã bảo bao nhiêu lần không cần hành lễ với bọn ta, Y Nhu ta nghe nói ngươi không khoẻ, chỗ nào không khoẻ để phụ hoàng gọi thái y đến”
Lam Y Nhu liền lắc đầu
“Nhi thần không sao chỉ là hơi nhức đầu một chút, làm phiền phụ hoàng và phụ thân lo lắng cho ta”
“Đương nhiên phải lo, không biết khi nào ta mới hết lo lại được, ngươi vốn dĩ sức khoẻ không tốt lại liên tục xảy ra chuyện, phụ thân muốn rớt tim ra ngoài, Y Nhu ngươi đừng làm phụ thân lo lắng có được không tim phụ thân chịu không nổi đâu”
Y Liên nói, Lam Y Nhu liền mỉm cười
“Nhi thần đã biết, phụ hoàng phụ thân hai người không cần quá lo lắng như vậy, ta thật sự không sao”
Lam Phong và Y Liền nhìn nhau cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm
“Hai bảo bối của bọn ta đâu rồi”
Y Liên hỏi
“Lục vương gia đã bế hai tiểu bảo bối ra ngoài chơi rồi, phụ thân người không cần lo nếu như người nhớ chúng ta sẽ kêu Yên Hương đi bế chúng về”
Y Liên lắc đầu
“Không cần thiết phải như vậy, nếu sau này ngươi bận xử lí triều chính cứ giao bọn chúng cho phụ thân, phụ thân giúp ngươi trông chừng chúng”
Lam Phong lúc này cảm thấy dường như bản thân vị ra rìa thì phải, trước đây hắn bận bịu triều chính nhưng vẫn một tay bế Lam Y Nhu, một tay phê duyệt tấu chương mà chẳng thấy Y Liên nói vậy chút nào, quả thật thiên vị
“Liên nhi ngươi thiên vị hài tử”
Y Liên bất lực, Lam Phong lại giở chứng nữa rồi
“Y là hài tử của chúng ta, còn người rất lúc đó không phải chính miệng bảo rằng sẽ chăm sóc hoàng nhi để ta thoải mái hay sao”
Lam Phong nghĩ lại, quả thật hắn có nói như vậy, nhưng biết sao được hắn không muốn Liên nhi của hắn mệt mỏi
Lam Y Nhu ở bên cạnh lại lần nữa chứng kiến hai vị trưởng bối nhà mình tương ái cảm thấy có chút uỷ khuất
“Phụ hoàng phụ thân, ta không nuốt nổi đâu hai người trở về đi a”
Lam Y Nhu nhanh chóng đuổi khéo người, Lam Phong còn đang định nói gì đó đã bị hoàng nhi của mình đẩy ra khỏi phòng đóng cửa khiến một vị hoàng đế như Lam Phong cũng ngơ ngác
Lam Y Nhu thở phào một hơi rốt cuôhc hai vị phụ thân đã rời khỏi, lúc này Tống Kỳ Nam mới từ trong tủ bước ra ngoài nhìn bộ dạng như làm chuyện xấu của Lam Y Nhu liền phì cười
“Ngươi cười cái gì chứ, còn không mau cút”
Tống Kỳ Nam biết bản thân lại chọc giận y liền đến bên cạnh vỗ về
“Ta không cười, Y Nhu cảm mơn ngươi”
Tống Kỳ Nam lại lần nữa ôm lấy Lam Y Nhu, Lam Y Nhu mặc dù không đáp trả lại nhưng cũng không đẩy hắn ra
“Ngươi ôm đủ chưa, ta còn đến chỗ Tuấn Hàn đón bảo bối của ta về”
“Để ta đón chúng về, ngươi ở đây đi”
Lam Y Nhu chưa kịp nói thêm lời, Tống Kỳ Nam đã rời đi, y bất giác mỉm cười, quả thật Lam Y Nhu lần này đã suy nghĩ kỹ, qua một lần sinh tử như vậy có nhiều chuyện y muốn thử một lần hơn hết nhìn bộ dạng Tống Kỳ Nam y liền có thể đoán ra bản thân tại sao chết đi có thể sống lại được việc này chắc chắn có liên quan đến hắn
Y cho hắn cơ hội nhưng cũng không nói sẽ tha thứ cho hắn, còn có con đường tiếp theo rất đai y không thể nói trước được, đến đâu hay đến đó vậy
Bên phía Doãn Ngôn, rốt cuộc vẫn là không một chút tung tích khiến cho hắn nổi trận lôi đình, đến khi phụ vương hắn Lam Nhiên và phụ thân Doãn Ninh đến hắn mới bình tĩnh lại một chút
“Bộ dạng của ngươi thật khiến phụ thân thất vọng, rốt cuộc là làm sao vậy chứ hả, Ngôn nhi”
Lam Nhiên nói, Doãn Ngôn vẫn im lặng, hắn nên nói gì nói rằng hắn biết Lan Địch A Hoài là người hạ độc Lam Y Nhu hay là nói Lan Địch A Hoài cũng ngu ngốc tự hạ độc chính mình, hay là nói hắn thế nhưng động tâm với Lan Địch A Hoài, cái nào cũng không thể nói ra được
Doãn Ninh bên cạnh vỗ về Lam Nhiên tránh cho y tức giận sau đó quay sang Doãn Ngôn
“Bộ dạng của ngươi phụ thân hiểu rõ nhưng người trách tội ám vệ thì có ích gì, bọn họ đã dốc toàn lực rồi, còn có thái tử Tây quốc mất tích, Tây quốc im lặng không nói có lẽ đã sớm từ bỏ vị thái tử này rồi, cho dù có tìm đượcn e rằng hắn cũng không trở về Tây quốc được nữa”
Danh Sách Chương: