Cô sao lại không chú ý như vậy chứ.
Nhìn Cố Niệm Niệm vì xáu hỗ mà đỏ bừng mặt, Lâm Thải Tình ôn nhu cười nói: “Không sao, lần sau cần thận chút là được.”&p Bộ dáng ôn nhu của bà làm Có Niệm Niệm cảm động.
Một cỗ ấm áp truyền khắp toàn thân. Ở Cố gia, cô trước giờ chưa từng cảm nhận được tình thương của người mẹ, không nghĩ đến ở chỗ này, Lâm Thải Tình trên danh nghĩa mẹ chồng lại cho mình ôn nhu giống như mẹ ruột.
Nhìn Lâm Thải Tình ôn nhu thân thiết, Có Niệm Niệm cũng không khẩn trương như vậy nữa.
“Mẹ, sao người đã trở lại rồi?” Bởi vì không khẩn trương, thanh âm nói chuyện của cô cũng thông thuận.
“Đến xem hai con, thuận tiện tới ăn chút gì.” Lâm Thải Tình nói: “Lần trước lúc về nước có mua một cái bánh ga tô bạc hà ở phố Tây ăn khá ngon, cho nên trong lòng vẫn luôn nhớ thương, còn muốn quay lại ăn một lần.”&p Đối với người có tiền như Lâm Thải Tình mà nói, đi một chuyến bay để ăn mỹ thực chỉ là chuyện bình thường.
Cố Niệm Niệm vừa nghe thì mắt sáng lên.
Không nghĩ tới mẹ chồng này của mình cũng là một người tham ăn, vậy mà lại đáp một chuyên máy bay chỉ để ăn mỹ thực.
Vốn dĩ Lâm Thải Tình rất xinh đẹp lại còn có một thân quý khí, Cố Niệm Niệm luôn cảm thấy có khoảng cách, nhưng nghe thấy Lâm Thải Tình nói như vậy, cô nháy mắt cảm thấy Lâm Thải Tình trở nên thật thân thiết, vô cùng bình dân.
Người tham ăn và người tham ăn luôn có chung đề tài.
Có Niệm Niệm lập tức nhiệt tình thảo luận cùng Lâm Thải Tình đi nơi nào có đồ ăn ngon.
Đương nhiên Cố Niệm Niệm cũng chưa đi qua những nơi xa hoa gì, những nơi cô nói đều là những quán vỉa hè hoặc những xe đầy nhỏ bên đường.
“Mẹ, con nói cho mẹ, ngã tư bên kia có xiên cay ăn vô cùng ngon, trước tiên đem rau dưa, thịt vân vân chiên dầu, chiên xong lại để lên tắm sắt nướng cùng hỗn hợp ớt cay, tư vị kia quả thật là vô cùng ngon.”&p Nói đến đây Có Niệm Niệm lại muốn chảy nước miếng.
Cô nuốt nước miếng, thật là ngượng ngùng.
Lâm Thải Tình nhìn Cố Niệm Niệm: “Hay là chúng ta cùng đi ăn?”&p Cố Niệm Niệm vừa nghe liền hưng phấn mà nhảy dựng lên.
Lâm Thải Tình liền lái xe đưa Cố Niệm Niệm đi ăn. Sau khi tới nơi, Cố Niệm Niệm bỗng nhiên thấy có chút không đúng.
Vừa rồi quá hưng phần nên không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại bỗng nhiên phát hiệ ên ra cái xe đẩy cũ nát này cùng với Lâm Thải Tình quý khí đầy mình thật sự là không hợp.
Lâm Thải Tình liệu có ghét bỏ chỗ này không?
“Mẹ, hay là đừng đi nữa.” Cố Niệm Niệm cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Không sao, tới rồi thì ăn đi, con giúp mẹ chọn, mẹ cũng không biết nơi này cái gì ăn ngon.” Lâm Thải Tình nói.
Có Niệm Niệm chỉ có thể căng da đầu đi lên gọi món ăn.
Cái gọi món ăn đơn giản chỉ là nói cho ông chủ xe đẩy muốn đem cái gì dùng xiên tre xiên lên như rau dưa hoặc thịt mà thôi.
Ông chủ cùng Cố Niệm Niệm đã quen biết từ trước, dù sao Có Niệm Niệm cũng là khách quen của nơi này.
Bởi vì đồ ăn nơi này bán rất rẻ, mỗi lần Có Niệm Niệm được phát tiền lương làm thêm đều sẽ tới nơi này khai trai.
“Niệm Niệm, đáp lên quý nhân rồi à.” Ông chủ ánh mắt như có như không mà nhìn Lâm Thải Tình rồi thấp giọng nói với Có Niệm Niệm.
Ông nhìn là nhận ra chiếc xe kia của Lâm Thải Tình, chính là một chiếc xe rất đắt!
“Đó là mẹ chồng cháu.” Có Niệm Niệm theo bản năng nói.
Ông chủ há miệng thật to, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Có Niệm Niệm cũng có chút choáng váng.
Được rồi, cô nói như vậy có lẽ cũng không có ai tin.
“Lừa chú thôi.” Cố Niệm Niệm lại nói.
Sắc mặt ông chủ lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh.
Biết ngay Cố Niệm Niệm là gạt người. Tuy cô gái này diện mạo cũng không tồi, nhưng mỗi lần cô tới ăn cái gì đều chọn những gì rẻ nhất, tổng cộng còn không đến 10 tệ mà nói, cô có thể gả vào nhà có tiền?
Đương nhiên không có khả năng!
Ông chủ nghĩ, Cố Niệm Niệm phỏng chừng là làm bảo mẫu cho nhà người ta.