Không có một ai mặc mặc váy còn để lộ quần lót.
Đương nhiên Ôn Đình Vực tin tưởng một điểm cuối cùng chính là bất một thiên kim tiểu thư nào cũng không làm được như vậy.
Trước khi nhận thức Cố Niệm Niệm, phụ nữ như vậy ở trong mắt Ôn Đình Vực nhất định là thô tục không chịu nỗi.
Nhưng mà những hành động này rơi vào trên người Cố Niệm Niệm lại không hiểu sao có chút đáng yêu.
Sau khi cơm nước xong Ôn Đình Vực cầm máy tính xử lý công vụ. Nhìn anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, khi thì nhíu mày, khi thì gõ nhanh trên bàn phím, Cố Niệm Niệm nghĩ, làm tổng tài cũng thật không dễ.
Bất quá dáng vẻ chăm chú làm việc của người đàn ông này thật đúng là đẹp trai.
Cố Niệm Niệm thầm nghĩ cả đời này cô còn chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
Nhưng cũng không đúng, lần trước người tên Dung Chỉ kia cũng đẹp trai muốn chết, nều bàn về mặt mày tỉnh xảo thì cũng không thua kém Ôn Đình Vực.
Bất quá Ôn Đình Vực còn có vài phần mị lực đàn ông, đặc biệt dáng vẻ lúc anh chăm chỉ làm việc thì càng là bùng nỗ hormone.
Ôn Đình Vực cảm giác được ánh mắt khác thường của Cố Niệm Niệm bắn tới, anh quay đầu nhìn về phía cô: “Cô không cố gắng đọc sách, cứ luôn nhìn tôi làm gì.”
Cố Niệm Niệm: “…
Cô ở phòng khách xem sách, nhìn một chút thì không khỏi đưa ánh mắt dời về phía Ôn Đình Vực.
Không nghĩ tới chưa đến vài lần đã bị Ôn Đình Vực phát hiện, thật là quá ngượng ngùng rồi.
“Quần áo hôm nay của tôi có phải rất khó coi hay không?”
Có Niệm Niệm có ý lảng sang chuyện khác.
Ôn Đình Vực liếc nhìn bộ y phục hồng nhạt trên người Có Niệm Niệm: “Ừm, quả thực khó coi.”
“Vậy vì sao anh không ngăn cản tôi, khó trách hôm nay tôi mặc đến trường bị người khác nhìn chằm chằm.”
*Tôi không phải đã kiến nghị cô không nên mặc sao? Cô kiên trì muốn mặc tôi đương nhiên sẽ không ngăn cản. Có đôi khi khuyên can cũng vô dụng, cái gì cũng phải tự mình thử mới được.” Giữa hai đầu lông mày của Ôn Đình Vực là một mảnh bình tĩnh.
Có Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng.
*Cô cũng đã thấy không đẹp thì ném đi, tôi dẫn cô đi mua bộ mới.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
“Không phải, tôi không muốn, người khác càng thấy khó coi thì tôi càng muốn mặc.” Cố Niệm Niệm tức giận.
Ôn Đình Vực liếc cô một cái, nghĩ cô gái này thật kỳ lạ. Nữ nhân khác đều là muốn mặc trang phục đẹp đẽ, cô lại muốn mặc những trang phục xấu xí.
Hơn nữa người ta đã nói cho cô biết là xáu, cô còn muốn xấu đến cùng.
“Tùy cô thôi.” Ôn Đình Vực thản nhiên nói.
Có Niệm Niệm đóng sách lại: “Tôi đi ngủ đây.”
Ôn Đình Vực tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính bận việc.
Nửa giờ sau anh đột nhiên nghe được một tiếng hét chói tai truyền đến từ phòng ngủ của Cố Niệm Niệm.
Ôn Đình Vực giật mình, nhanh chóng lên lầu đi tới phòng Cố Niệm Niệm.
Cửa phòng Có Niệm Niệm không khóa, Ôn Đình Vực xoay tay nắm cửa một cái cửa liền mở.
Anh thấy Có Niệm Niệm mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường, vẻ mặt hoảng sợ.
“Cô làm sao vậy?” Giọng nói của Ôn Đình Vực có một tia khẩn trương mà chính anh cũng không phát hiện.
“Hôm nay kinh nguyệt của tôi không tới!” Có Niệm Niệm run run rầy rẫy nói.
Ôn Đình Vực: *…”
Tuấn nhan của anh cứng đờ, còn tưởng Có Niệm Niệm kêu to là có chuyện lớn gì, vậy mà lại là việc này.
“Không tới kinh nguyệt thì không phải thật sự có đấy chứ?”
Có Niệm Niệm hoang mang.
Ôn Đình Vực sửng sốt.
Ban đầu anh từng nghĩ qua Có Niệm Niệm có thể sẽ mang thai, nhưng khả năng này ngay cả chính anh cũng cho.
rằng rất thấp.
Dù sao nếu như mới một lần mà đã mang thai, vậy người trên trái đất phải nhiều tới nỗi không chứa nổi mắt.
Chẳng qua tính tình Ôn Đình Vực luôn cần thận khiến anh đặc biệt cần trọng từng li từng tí.
“Kinh nguyệt của phụ nữ không phải không chuẩn ngày sao?” Nửa ngày sau Ôn Đình Vực mới nói.
Cố Niệm Niệm cổ quái liếc nhìn Ôn Đình Vực một cái: “Chuyện này anh cũng biết? Anh đúng là bạn của phụ nữ mà.