“Cố tiểu thư, đều trác dì, đáng chết!” Dì Lý vừa nói vừa muốn đánh vào mặt mình.
Có Niệm Niệm kéo lại tay của dì Lý: “Dì Lý, dì hiểu lầm rồi, cháu chỉ tới tháng tôi.”
Lúc nói lời này cô còn có vài phần thẹn thùng, mặt đỏ lên.
Dì Lý nhất thời không tiếp thu kịp.
Chờ sau khi bà hiểu được thì Cố Niệm Niệm đã vào phòng tắm.
Thì ra Cố tiểu thư chỉ là đến tháng. Dì Lý vỗ vỗ ngực, cũng may cũng may.
Bằng không cả đời này bà cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.
Bắt quá bà có chút không hiểu, phụ nữ đến tháng sao có thể nhằm lẫn với sinh non đây?
Dì Lý nghĩ, có lẽ vì bà già rồi, đầu óc cũng hồ đồ, có chút không rõ ràng.
Có Niệm Niệm tắm xong liền thay quần áo ngủ sạch sẽ, một thân thơm ngát.
Dì Lý trong lúc cô tắm dã tốn sức đun một nồi nước đường đỏ.
Chờ sau khi Cố Niệm Niệm đi ra, dì Lý liền đưa đến: “Tới ngày này phải uống một chút nước đường đỏ.”
Lúc trước tưởng làm mình sinh non, Cố Niệm Niệm chủ động nói là mình tự ngã khiến dì Lý cảm thấy lòng dạ cô gái này rất tốt.
Bà càng thêm thích Có Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm cũng không muốn cô phụ ý tốt của dì Lý, liền đem nước đường đỏ uống hết.
“Anh không phải đi công tác sao? Sao hôm nay đã trở lại rồi?” Cố Niệm Niệm chủ động đến gần Ôn Đình Vực.
Nói cho cùng làm hại người ta vô duyên vô cớ vội vàng lâu như vậy, cô vẫn ơi xấu hồ.
“Vốn dĩ là có việc.” Ôn Đình Vực nói: “Trước tiên quay trở lại.”
Di Lý vốn là người không giấu được tâm sự, buổi sáng sau khi Cố Niệm Niệm nói với bà mình mang thai, dì Lý liền nhanh chóng gọi điện thoại nói cho Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực gọi điện cho Cố Niệm Niệm nhưng vẫn cô luôn tắt máy.
Trong lòng anh lo lắng nên trước tiên trở lại.
Ở trên đường Ôn Đình Vực suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi Cố Niệm Niệm mang thai, anh cùng Cố Niệm Niệm nên làm thế nào.
Đương nhiên những cái đó không cần thiết nói với Cố Niệm Niệm.
*Di động cô vì sao luôn tắt máy?” Ôn Đình Vực hỏi.
“Không thấy đâu.” Cố Niệm Niệm uống xong nước đường đỏ thì dì Lý lại mang chút táo đỏ cho cô ăn.
“Bị trộm?”
“Nói đùa sao, ai sẽ trộm cái di động hỏng kia của tôi.”
Uống xong nước đường đỏ cùng với táo đỏ, Cố Niệm Niệm cảm giác tinh thần mình đã trở lại.
Đặc biệt là vừa rồi cô đột nhiên nghĩ tới, mình không chỉ không sinh non mà hơn nữa còn không mang thai!
Cô vui vẻ!
*Tôi dẫn cô đi mua một cái.” Ôn Đình Vực nói.
“Không cần không cần.” Cố Niệm Niệm xua xua tay: “Quá xa xỈ.”
“Không cần thay tôi tiết kiệm tiền.”
Khóe miệng Có Niệm Niệm co rút.
Cô mới không bạch liên hoa như vậy, giống như tổng tài trong tổng tài văn rất có tiền, nhưng nữ chính đều phải giống như bạch liên hoa thay tổng tài đại nhân tiết kiệm.
Có một câu nói rất đúng.
Tiết kiệm thành giàu thì dễ, nhưng giàu mà tiết kiệm thì khó.
Có Niệm Niệm không biết mình còn có thể làm vợ giả của Ôn Đình Vực bao lâu, nếu cái gì cô cũng tiêu xài phung phí, cô sợ chờ ngày nào đó quan hệ của cô và Ôn Đình Vực kết thúc, cô lại không quen những ngày tháng khổ sở.
Cố Niệm Niệm nhận rõ hiện thực, cũng rõ ràng mình có bao nhiêu phân lượng.
“Không phải tiết kiệm, tôi lại đi tìm tử xem, nói không chừng ngày mai lại thấy.”
Nói như vậy Ôn Đình Vực cũng không nói thêm gì nữa.