Người đàn ông này bình thường đều có cảm giác sát phạt quyết đoán, bộ dáng lúc này ngược lại có mấy phần cảm giác ở nhà, mang theo cảm giác đẹp trai ấm áp.
Lâm Thải Tình múc đầy canh vào hai bát: “Các con mỗi người một bát, là mẹ tự làm đấy.”
Cố Niệm Niệm kỳ thực đã ăn rất no rồi, nhưng nghe nói là Lâm Thải Tình tự mình làm thì cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của bà, cũng chậm rãi từng ngụm uống hết.
Canh uống rất ngon, bên trong có dừa biển, xương lớn cũng các loại dược liệu.
“Đây là canh cầu con bí chế, trước đây mẹ chính là uống canh này mà mang thai Đình Vực. Niệm Niệm các con cùng uống thì đảm bảo sẽ sinh ra đứa con mập mạp.” Lâm Thải Tình cười đến xán lạn.
Cố Niệm Niệm đang uống canh thì nghe được ba chữ “canh cầu con”, canh trong miệng phốc một tiếng phun ra ngoài, trên không trung tạo thành một hình vòng cung, rơi vào trong bát Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực: “…”
Trong mắt anh lóe lên một cái, Cố Niệm Niệm này cũng quá bất Ä À: cần rồi.
Nhìn cái bát trước mặt bị Cố Niệm Niệm phun canh vào, Ôn Đình Vực thật sự không có hứng thú ăn nữa.
Có Niệm Niệm ở một bên ho khan không ngừng, Ôn Đình Vực sắc mặt vân đạm mạc như trước.
Lâm Thải Tình vỗ vỗ lưng Cố Niệm Niệm: “Niệm Niệm không nên quá kích động, có phải con quá vui hay không?”
Bà thật cao hứng, không nghĩ tới Cố Niệm Niệm cũng muốn sinh một đứa con trai mập mạp.
Cố Niệm Niệm: “…”
Lúc uống canh Lâm Thải Tình lại nhắc đến vấn đề khác.
Lâm Thải Tình nói chính là chuyện hôn lễ, hôn lễ của Ôn Đình Vực và Có Niệm Niệm.
“Đường đường là tổng tài tập đoàn đế quốc S, không thể kết hôn mà chỉ tùy tiện có giấy hôn thú, hai con ít nhất phải làm một hôn lễ long trọng thu hút sự chú ý của cả thế giới.”
Trái tim Cố Niệm Niệm đều sợ đến không muốn không muốn.
Ông trời ơi, còn muốn long trọng để cả thế giới chú ý. Cô kỳ thực chỉ là hàng giả, hôn nhân của cô và Ôn Đình Vực vốn dĩ chỉ là một hiệp nghị mà thôi.
Vì che giấu căng thẳng, Cố Niệm Niệm cúi đầu uống canh.
Mới vừa uống một ngụm lại cảm thấy không đúng, đây chính là canh cầu con đấy, lỡ như uống rồi mang thai thì làm sao?
Nghĩ nghĩ lại thấy làm sao có thể mang thai? Cô cùng Ôn Đình Vực lại không có hành động thực tế nào, làm sao mang thai được.
Cố Niệm Niệm thả lỏng uống một ngụm lớn, một việc lại nhanh như chớp hiện ra trong đầu cô.
Cô và Ôn Đình Vực có phát sinh một lần quan hệ thực chất mà, hơn nữa còn không dùng bắt cứ biện pháp an toàn nào!
Mặt Có Niệm Niệm thoáng cái liền sợ đến trắng bệch.
Ôn Đình Vực bên này chọn kế hoãn binh: “Mẹ, cái này không vội, sau này lại nói đi. Mẹ đều nói muốn long trọng thì khẳng định không phải ngay lập tức liền có thể.”
“Vậy mẹ chuẩn bị trước cho con.” Lâm Thải Tình rất tích cực.
“Qua một thời gian nữa hãy nói.” Ôn Đình Vực thản nhiên nói: “Hôn lễ của con cha khẳng định phải tham gia, hiện giờ thân thể ông ấy không quá tốt, chờ thân thể ông ấy khỏe lên một chút rồi lại nói.”
Nhắc tới cha Ôn Đình Vực, tâm tình Lâm Thải Tình trong nháy mắt trầm xuống, cũng không còn hứng thú nói đến chuyện hôn lễ nữa.
“Con nói đúng, chờ thân thể cha con tốt lên rồi lại nói. Ngày mai mẹ về Châu Âu trước xem cha con.”
Nói xong Lâm Thải Tình cũng không còn tâm tư tiếp tục tán gẫu, vội vã cáo biệt.
“Ngày mai mẹ tôi sẽ về Châu Âu, đoạn thời gian này tôi có thể không cần vì ứng phó bà ấy mà ở lại đây nữa.” Ôn Đình Vực nói.
Anh có thể nhìn ra Cố Niệm Niệm không thích cùng một người đàn ông ở chung trong một cái nhà.
Hơn nữa làm hiệp nghị vợ chồng, bọn họ không cần và không nên sống cùng nhau.
Tuy nhiên sau khi anh nói xong, Có Niệm Niệm lại không lộ ra biểu hiện vui vẻ như mong đợi.
Sắc mặt cô có chút lo lắng trắng bệch.
“Cô làm sao thế, Có Niệm Niệm?” Ôn Đình Vực hỏi.
“Anh nói xem tôi có phải có thai rồi không?” Cố Niệm Niệm bắt lực vặn vặn ngón tay.
Ôn Đình Vực sắc mặt ngưng trọng.
“Là của anh.” Cố Niệm Niệm bổ sung.
“Cô không phải là xem quá nhiều máy cái phim thần thoại, cho rằng cái canh thần này vừa uống liền mang thai chứ.”
Cố Niệm Niệm lắc đầu: “Không phải, lần đầu tiên của chúng ta.”
Nói đến đây Cố Niệm Niệm có chút khó xử, nghĩ nghĩ vẫn là cắn răng nói ra: “Không sử dụng bắt kỳ biện pháp an toàn nào.”
Cố Niệm Niệm nói như vậy Ôn Đình Vực mới nhớ tới, bọn họ không chỉ không sử dụng biện pháp an toàn, hơn nữa còn giằng co rất lâu.
“Anh nói có thể hay không.” Cố Niệm Niệm lo lắng nhìn Ôn Đình Vực.
“Có lẽ sẽ không trùng hợp như vậy.” Ôn Đình Vực nói.
“Lỡ như thì sao?” Cố Niệm Niệm vẫn lo lắng.
“Không có lỡ như.”
“Nhưng nếu có lỡ như thì sao!”
“Nếu có,” Ôn Đình Vực trầm giọng nói: “Chúng ta liền làm vợ chồng thật, tôi sẽ phụ trách với cô.”
Cố Niệm Niệm bị lời này làm cho kinh ngạc, vừa nhắc mắt thì đụng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trái tim không khỏi chắn động.
Làm vợ chồng thật. Cái này dường như còn khủng bố hơn so Với có con.
“Có lẽ không trùng hợp như vậy.” Cố Niệm Niệm tự an ủi bản thân: “Bằng không sẽ không có nhiều người không thể mang thai như vậy.”
Cố Niệm Niệm càng nghĩ càng thấy có khả năng: “Nói không chừng chúng ta chính là không thể mang thai, anh nói có đúng không, khẳng định là vậy, không thể mang thai!”
Cô nhìn Ôn Đình Vực bằng ánh mắt mong đợi, lại phát hiện sắc mặt người đàn ông này không đúng lắm.
h Cố Niệm Niệm hiểu rõ cười khan nói: “Tôi không nói răng anh không được, tôi không phải là ý tứ này.”
“Vậy là ý tứ gì? Hm?” Âm cuối của Ôn Đừng Vực hơi hơi cao lên, mang theo một chút uy hiếp.
“Tôi nói là tôi vô sinh, ha ha, tôi vô sinh.”
Ôn Đình Vực: “…”
Anh cảm thấy nha đầu này là thật sự có chút ngốc, lần đầu tiên thấy có một cô gái tự nói mình như vậy.
Trước khi ngủ Có Niệm Niệm đem thẻ vàng trả lại cho Ôn Đình Vực.
“Tôi nói đây là cho cô.” Ánh mắt Ôn Đình Vực trầm tĩnh.
“Không được không được, tôi cầm số tiền này không khống chế được chính mình, anh xem hôm nay tôi liền tiêu nhiều như vậy.” Có Niệm Niệm kiên trì nhất định phải đem cái thẻ này vật quy nguyên chủ.
Lông mày Ôn Đình Vực khẽ động: “Hôm nay cô không tiêu hết nhiều lắm.”
“Như vậy còn không nhiều?” Cố Niệm Niệm kinh hãi.
Ôn Đình Vực không biết giải thích với cô thế nào.
“Nói thế này đi, tiền hôm nay cô tiêu còn chưa đủ mua một cái thắt lưng của tôi.” Ôn Đình Vực dùng phương thức trực tiếp nhất nói cho cô.
Cố Niệm Niệm mở to hai mắt: “Trời ạ, thắt lưng gì mà đất như vậy, tôi muốn xem.”
Trong nháy mắt lòng hiếu kỳ của cô nỗi lên, liền hướng trên người Ôn Đình Vực tìm kiếm, muốn xem thắt lưng của anh. Lúc cúi người xuống, khuôn mặt đến gần nơi nào đó thì trong nháy mắt phản ứng kịp.
“Tôi không phải có ý.” Cố Niệm Niệm nhát thời nhảy dựng lên.
Nhưng mà còn chưa nhảy xong, phần đuôi tóc của cô ma xui quỷ khiến lại vướng vào thắt lưng của Ôn Đình Vực.
Cố Niệm Niệm lập tức gỡ tóc mình ra, nhưng hết lần này tới lần khác càng gỡ thì sợi tóc lại thít chặt. Cế Niệm Niệm vốn chính là người dễ nóng nảy, gỡ đến nỗi cô muốn phát cáu.
“Cái thắt lưng quỷ quái này, thật là phiền chết đi được.” Cố Niệm Niệm tựa như phát tiết mà đánh lên thắt lưng một cái.
“Cố Niệm Niệm, cô muốn chết sao!” Ôn Đình Vực hít ngược một hơi.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Niệm nghe thấy Ôn Đình Vực dùng giọng nói nghiêm khắc như vậy nói chuyện với mình, bởi vì tay cô vừa rồi không cẩn thận đánh vào chỗ không nên đánh.
Nghe nói chỗ đó chính là điểm yếu của đàn ông, chỉ cần thoáng đụng một cái sẽ rất đau.