Trong lòng Có Niệm Niệm một mảnh bị thương.
Kỳ thực kết quả này cô đã sớm biết, cho nên chưa bao giờ oom ảo tưởng với Ôn Đình Vực, nhưng bây giờ lại mang thai.
“Nhưng cũng có ngoại lệ!” Tô Nhan suy nghĩ một chút rồi nói thêm.
Đôi mắt Có Niệm Niệm sáng ngời.
“Con trai đồng nghiệp của mẹ tớ! Sau khi tốt nghiệp cấp hai liền đi nhặt rác, sau đó mở bãi rác buôn bán phế liệu cũng kiếm được thật nhiều tiền, phải đến vài triệu đấy!
Sau đó cưới một văn chức lương tháng 3000, cũng coi như không môn đăng hộ đối mà lại ở bên nhau.”
Có Niệm Niệm: “…
Cô hít một hơi thật sâu: “Người đàn ông không phải là loại nhặt rác mà phát tài, là quý tộc ba đời, đề quốc tổng tài, tốt nghiệp đại học top đầu thế giới.”
“Người như vậy lại nhìn trúng một cô gái bình thường?” Tô Nhan quả thực không dám tin tưởng.
Cố Niệm Niệm có chút ngượng ngùng: “Không phải nhìn trúng, chỉ là mang thai ngoài ý muốn.”
Tô Nhan Trầm mặc một lúc rồi vỗ đùi: “A a, tớ hiểu rồi, người đàn ông này nhất định chỉ cao 1m40, mặt lớn như cái chậu, cực kỳ xấu.”
Cố Niệm Niệm: “…”
Cô cảm thấy không có cách nào trao đổi cùng Tô Nhan.
*Trở về đi thôi, không nói nữa.” Cố Niệm Niệm nói.
*“A được.” Tô Nhan cũng đi theo trở về: “Nhưng là tớ không biết cậu gọi tớ ra đây đến cùng muốn nói cái gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn nói với cậu một câu chuyện cổ tích.” Có Niệm Niệm thấp giọng nói.
Lúc ra khỏi rừng cây nhỏ, Tô Nhan liền kéo lấy Có Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm dừng lại, khó hiểu nhìn Tô Nhan.
Tô Nhan chỉ cây đại thụ phía sau bọn họ, nhỏ giọng nói: “Niệm Niệm, mau nhìn.”
Có Niệm Niệm nhìn theo phương hướng ngón tay của Tô Nhan, thấy một đôi nam nữ đang nhiệt liệt ôm hôn.
Người đàn ông kia thân hình cao lớn, cô gái thì quyến rũ động nhân.
“Là Thái Thi Khả.” Tô Nhan nói.
Tô Nhan vừa nói thế, Có Niệm Niệm mới nhận ra đó thật sự là Thái Thi Khả.
“Nữ nhân này không phải luôn tự cho mình là đúng sao? Nói trường học của chúng ta không có một nam nhân nào có thể xứng với cô ta, sao cũng trốn ở chỗ này ôm hôn một tên đàn ông.” Giọng nói Tô Nhan có chút khinh thường.
Từ tư thế bọn họ ôm hôn có thể thấy được, Thái Thi Khả vô cùng chủ động, mà người đàn ông ka đã có cảm giác qua loa lấy lệ.
Tô Nhan lấy điện thoại di động ra muốn chụp một màn này.
Nhưng mà người đàn ông kia vô cùng nhạy cảm, Tô Nhan vừa mở camera ra, người đàn ông liền ohast hiện nghiêng người nhìn về phía họ.
Tô Nhan nhanh chóng lôi Cố Niệm Niệm chạy đi, Có Niệm Niệm vô thức nhìn thoáng qua.
Cái nhìn này lại khiến cô ngây dại.
Người đàn ông này dĩ nhiên lại là hắn.
Là Dung Chỉ lần trước gặp ở nhà hàng buffet.
Là Dung Chỉ nói phí hết tâm tư chỉ để làm quen với cô.
Là Dung Chỉ đã nói là bạn của Ôn Đình Vực.
Là Dung Chỉ dáng vẻ vô cùng anh tuấn.
Lúc bị kéo đến phòng học Cố Niệm Niệm vẫn còn đang suy nghĩ, Dung Chỉ sao lại chạy đến trường học của họ? Hắn tuyệt đối không phải học sinh ở đây.
Nếu trường học này có một người đàn ông anh tuần như thế thì đã bị truyền ầm ï lên từ lâu rồi, cô không thể không biết.
Lẽ nào hắn là bạn trai của Thái Thi Khả? Nhưng cô nghĩ quan hệ của mình và hắn cũng không nhiều, dù sao cô và Dung Chỉ chỉ mới gặp một lần.
“Ai nha, Niệm Niệm, đáng tiếc vừa rồi chỉ lo chạy nên không thấy được dáng vẻ người đàn ông kia.” Tô Nhan tiếc nuối.