Ngay cả Tô Bạch cũng nghi ngờ, Ôn tổng hôm nay sao lại có nhiều tin nhắn như vậy.
Không phải là số điện thoại bị lộ, có vài cái hoa sỉ liên tục nhắn tin làm phiền Ôn tổng đó chứ?
Dù không nói đến thân phận và địa vị của Ôn tổng, chỉ với gương mặt đó cũng có thê hấp dẫn vô số nữ nhân, người trước ngã xuống người sau lại tiến lên.
Bát quá Ôn Đình Vực không nói gì, Tô Bạch cũng không dám hỏi quá nhiều.
Kết thúc một ngày làm việc, Ôn Đình Vực xoa xoa mi tâm, rốt cuộc nhìn tới điện thoại di động.
Tiếng chuông báo tin nhắn trước mặt không ngừng vang lên, anh biết có lẽ Cố Niệm Niệm đang tiêu xài hoang phí. Xem ra Cố Niệm Niệm hôm nay thật sự nhẫn tâm muốn tiêu lớn một trận.
Anh đột nhiên có chút tò mò muốn biết Cố Niệm Niệm mua thứ gì, nghĩ vậy Ôn Đình Vực mở tin nhắn ra.
Thẻ đuôi XX của ngài đã tiêu phí 310 tệ cho Pizza Hut.
Thẻ đuôi XX của ngài đã tiêu phí 700 tệ tại Ailian.
Thẻ đuôi XX của ngài đã tiêu phí 300 tệ tại lầu Phì Ngưu Tử.
Thẻ đuôi XX ở siêu thị mua rất nhiều, 2 hộp khoai tây chiên, 3 hộp bánh Oreos, 4 hộp trà sữa Hương Phiêu Phiêu, 4 hộp Chocolate Dove, tiêu phí 120 tệ.
Thẻ đuôi XX tiêu phí 200 tệ tại Starbuck.
Ôn Đình Vực: “…”
Tắt điện thoại, Ôn Đình Vực có chút vô ngữ, đây chính là tiêu xài rất lớn mà Cố Niệm Niệm nói sao?
Cô gái nhỏ này xem ra thật sự chưa từng tiêu tiền, có lẽ số tiền mà cô tiêu trong ngày hôm nay còn không bằng một phần tư số tiền một đôi giày của tiểu thư giàu có.
Lúc này Ôn Đình Vực nhận được điện thoại, là của Lâm Thải Tình gọi tới.
“Đình Vực, về chưa? Mẹ ở chung cư Thang Thần đợi con.”
Cúp điện thoại Ôn Đình Vực liền lái xe về chung cư Thang Thần, quả nhiên Lâm Thải Tình đã chờ anh ở cửa.
“Mẹ, lần sau con đưa cho mẹ thẻ quẹt, lúc đến mẹ không cần chờ bên ngoài.” Ôn Đình Vực nói.
“Không cần đâu, mẹ không muốn quấy rầy sinh hoạt vợ chồng son của hai đứa, hôm nay mẹ đến là đặc biệt măng cho Niệm Niệm ít đồ.”
“Niệm Niệm đâu?” Lâm Thải Tình nói.
“Cô ấy đi dạo phố rồi.”
“Đi dạo phố, mua quần áo sao?”
*Có lẽ thế đi.”
Lâm Thải Tình nở nụ cười: “Nha đầu này gả vào Ôn gia cũng nên biết làm dáng một chút, có lẽ là đi mua vài bộ quần áo có thương hiệu để mặc. Dù sao thiếu phu nhân của Ôn gia không thể ăn mặc tùy tiện được.
Ôn Đình Vực cảm thấy mẹ mình suy nghĩ nhiều, anh trầm mặc không trả lời.
Ôn Đình Vực cùng Ôn Thải Tình hàn huyên một hồi trong phòng khách.
“Niệm Niệm nha đầu này cũng không tồi đúng không?” Lâm Thải Tình hỏi.
“Cũng không tời, không giống những thiên kim nhà giàu thông thường, nỗ lực lại thật thà, hơn nữa tâm tư đơn thuần.” Ôn Đình Vực nói.
Cố Niệm Niệm là một cô gái rất thông minh, nhưng tâm tư cũng đơn giản, không quanh co lòng vòng như nhiều nữ nhân mà anh từng thấy.
Ý cười bên môi Lâm Thải Tình nở rộ, đối với câu trả lời này của Ôn Đình Vực là tương đối thỏa mãn.
Ban đầu quyết định chọn Cố Niệm Niệm, bà cũng có tự mình đánh giá qua. Thứ nhất, Ôn Đình Vực nhiều năm như vậy không cùng bất kỳ nữ nhân nào qua lại thân mật, cho nên khi thấy Cố Niệm Niệm xuắt hiện trên giường của Ôn Đình Vực, bà Vô cùng vui vẻ.
Thứ hai, tuy là trang phục của Có Niệm Niệm vô cùng kỳ lạ, nhưng Lâm Thải Tình có nhãn lực rất độc, có thể nhìn ra được cô bé này tương đối đơn giản.
Hơn nữa dưới lớp trang điểm kỳ quái kia, trông cô cũng khá xinh xắn thanh tú.
Tóm lại bà vẫn là khá hài lòng với Cố Niệm Niệm.
Bà không giống những bà mẹ chồng khác có quan niệm quá mạnh về gia thế. Ở trong mắt bà, Ôn gia với quyền thế này đã không cần phải tìm một phú gia hay một tiểu thư giới chính trị tới để dệt hoa trên gắm nữa.
Đương nhiên nếu như còn điều gì không hài lòng thì thật sự có một chút, chính là gu ăn mặc của Cố Niệm Niệm có chút không lên được mặt bàn.
Đương nhiên cái này không vội, chậm rãi giáo dục là được. Dù sao tất cả của Cố Niệm Niệm đều ở đây, hơn nữa Cố Niệm Niệm không phải đã học được đi mua quần áo sao.
Bên này hai người đang nói về Cố Niệm Niệm, bên kia Cố Niệm Niệm cũng đã trở lại.
Thấy Lâm Thải Tình thì cô hơi sửng sốt, nhanh chóng phản ứng kịp ngọt ngào kêu một tiếng: “Mẹ.”
Chân mày Ôn Đình Vực buông lỏng, nha đầu này vẫn còn rất cơ trí.
“Niệm Niệm, nghe Đình Vực nói con đi dạo phố mua quần áo à.” Lâm Thải Tình cười nghênh đón cô.
Tim Có Niệm Niệm giật thót một cái, nghĩ chẳng lẽ hôm nay cô tiêu quá nhiều tiền nên Ôn Đình Vực đi cáo trạng với bà?
Nam nhân này thật nhỏ mọn, không phải đã nói cô tùy tiện xài sao?
“Mua quần áo gì, đưa mẹ xem xem.” Lâm Thải Tình muốn xem thảm mỹ của Cố Niệm Niệm có phải là được đề cao rồi hay không, thuận tiện chỉ điểm cô một chút.
Cố Niệm Niệm cười khan sau đó lấy Ailian ra, kỳ thực cô không quá thích bộ quần áo này, nhưng Tô Nhan cứ bắt cô mua, nói muốn mặc đồ chị em với cô.
“Mẹ, bộ quần áo này rất đắt, tiêu tốn một ít tiền.” Cố Niệm Niệm có chút ngại ngùng.
Cô nghĩ tất cả mẹ chồng đều không thích con dâu tiêu tiền hoang phí.
Lâm Thải Tình thật sự vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng Cố Niệm Niệm quả nhiên là đi mua quần áo thương hiệu lớn, nha đầu này học được rất nhanh đấy chứ.
Tuy nhiên khi bà nhìn thấy chữ Ailian to đùng thì trên mặt lập tức cứng lại.
Cố Niệm Niệm thấy Lâm Thải Tình biến sắc, trong lòng thầm kêu không tốt, quả nhiên mẹ chồng ngại mình tiêu quá nhiều tiền.
Cô lấy quần áo từ trong túi ra giải thích: “Chát liệu bộ quần áo này cũng không tệ lắm, chỉ có hơi mắc một chút thôi.”
Lâm Thải Tình nhìn thấy chiếc váy hồng đính hoa thì mặt càng cứng hon.
Bất quá bà cũng là người từng trải, rất nhanh đã thay đổi thành nụ cười: “Cũng được, cũng được.”
Lâm Thải Tình nghĩ bộ quần áo này có kỳ quái thì vẫn tốt hơn so với bộ quần áo lần đầu tiên bà nhìn thấy Có Niệm Niệm. Nói tóm lại Cố Niệm Niệm coi như có chút tiền bộ.
Mà Ôn Đình Vực nhìn một màn Lâm Thải Tình cả người cứng ngắc khi thấy quần áo của Cố Niệm Niệm, rồi lại kiên trì mà nói cũng được, khuôn mặt luôn luôn không thể hiện vui giận của anh cũng lộ ra một nụ cười khổ.
“Chằng qua mẹ kiến nghị về sau con nên mua quần áo của Chanel vân vân, tương đối thích hợp với phong cách của con.”
Lâm Thải Tình thân thiết nói với cô.
Cố Niệm Niệm nghe không quá hiểu, vẻ mặt mờ mịt.
“Mẹ là nói Chanel.” Lâm Thải Tình nói lại lần nữa bằng tiếng trung.
Cái này thì Cố Niệm Niêm biết.
Chanel, trong mắt người nghèo như Cố Niệm Niệm thì chính là thương hiệu cấp đề vương.
“Cái kia rất đắt.” Cố Niệm Niệm nói.
“Đắt hơn nữa cũng mua được, con bây giờ là Ôn gia Ôn thiếu phu nhân.” Lâm Thải Tình cười nói.
Sáu chữ Ôn gia Ôn thiếu phu nhân làm cho Cố Niệm Niệm giật mình, trong lòng cô lập tức có chút cảm giác áy náy.
Cô không ngốc, có thể nhìn ra Lâm Thải Tình đối với cô rất tốt.
Đặc biệt đối với người từ nhỏ đã không cảm nhận được tình thương của mẹ như cô, nên lâm Thải Tình tốt như vậy với mình càng khiến cô cảm động vạn phần.
Nhưng cô lại lửa Ôn Thải Tình, cùng Ôn Đình Vực ký một hiệp nghị vợ chồng.
Có Niệm Niệm trầm mặc.
Lâm Thải Tình nghĩ dù sao Cố Niệm Niệm sinh ra nghèo khó, về sau những thứ này cũng phải chậm rãi dạy dỗ, không cần vội.
Bà cầm tay Cố Niệm Niệm đi tới trước bàn ăn, trên bàn đặt một hộp giữ ấm.
Lâm Thải Tình mở nắp, một mùi thơm tràn ra.
“Đình Vực, cầm hai cái bát cùng thìa qua đây.” Lâm Thải Tình nói.
Đình Vực không rõ lăm hơi nhíu mày, không biết mẹ lại đánh cái chủ ý gì.
Nhưng anh vẫn là lấy bát và thìa từ trong bếp ra.
Cố Niệm Niệm nhìn dáng vẻ cầm bát của Ôn Đình Vực, tim nhảy một cái, cô đột nhiên phát hiện một việc!