Thậm chỉ bên ngoài cô tức giận cũng là tâm lý cô ám chỉ mình cần phải như vậy.
Lúc này đang ở phòng ngủ không gian an tinhd, Có Niệm Niệm không ngừng nhớ lại một màn vừa rồi, Ôn Đình Vực đem tay với vào bên trong vạt áo cô.
Một khắc kia cô kinh ngạc, còn có thân thể đột nhiên nhũn ra, thậm chí ẳn ẳn có một loại khát vọng.
Nghĩ đến đây Cố Niệm Niệm đem gói che lại mặt mình.
Xong đời, xong đời, Cố Niệm Niệm nghĩ.
Cô Niệm Niệm mày thật là muốn sa đọa rồi.
Trong nháy mắt đó cô vậy mà lại có khát vọng!
Có Niệm Niệm liều mạng khiến mình không được suy nghĩ đến một màn kia, nhưng làm thế nào cũng không khống chế được chính mình.
Ôn Đình Vực đem đồng hồ đặt trước mặt cô, sau đó bảo cô một phút không được nhúc nhích, sau đó đem tay với Vào vạt áo cô.
Cả quá trình này mỗi chỉ tiết Cố Niệm Niệm đều nhớ rõ ràng rành mạch, thậm chí thân thể mỗi giây biến hóa cô cũng nhớ rõ.
Giây tiếp theo, Cố Niệm Niệm từ trên giường nhảy dựng lên.
Không được, cô không thể cứ như vậy, cô cần phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Có Niệm Niệm tới phòng tắm, cô dự định tắm nước lạnh.
Mà cùng lúc đó, Ôn Đình Vực cũng chuẩn bị đi vào phòng tắm, anh cũng cần phải tắm nước lạnh, bình phục ngọn lửa bị khơi dậy lúc ở trên xe.
Nước từ vòi hoa sen không ngừng phun trên mặt trên người Cố Niệm Niệm, giống như những viên trân châu trong suốt chảy trên người cô.
Có Niệm Niệm xoa lung tung trên người mình.
Tà niệm! Cố Niệm Niệm mày có tà niệm!
Tà niệm như vậy có Niệm Niệm cảm thấy vừa thẹn vừa Sợ.
Cô ở trên người mình dùng sức chà sát, cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể bức lui tà niệm trong đầu.
Nhưng có tình tà niệm trong đầu căn bản xua đi không được.
Ôn Đình Vực ở trên xe đối với mình…
Một màn kia lại ma xui quỷ khiến hiện lên trong đầu cô.
Cố Niệm Niệm ngơ ngác đứng dưới vòi hoa sen, trong mắt là cảm xúc không nói nên lời.
Mà lúc này Ôn Đình Vực đẩy ra cửa phòng tắm, nhìn thấy một màn trước mặt, trong mắt xẹt qua thật sâu kinh ngạc.
Cố Niệm Niệm đứng dưới vòi hoa sen, da thịt trắng tinh như ngọc in vào trong mắt Ôn Đình Vực, còn có cảm xúc trong mắt cô, là Ôn Đình Vực trước giờ chưa từng thấy qua.
Một cỗ nhiệt triều quỷ dị từ hạ thân Ôn Đình Vực lan tràn toàn thân, ánh mát anh nhìn chăm chăm vào Cô Niệm Niệm không nhúc nhích.
Mà lúc này ánh mắt Có Niệm Niệm vô tình đảo qua, nhìn thấy Ôn Đình Vực đang nhìn chằm chằm mình.
“AI” Có Niệm Niệm phát ra một tiếng la hoảng sợ.
Cô vội vàng đưa lưng về phía Ôn Đình Vực: “Ôn Đình Vực, anh làm cái gì, anh đi mau!”
Ôn Đình Vực bị tiếng kêu sợ hãi của Cố Niệm Niệm làm phục hồi tinh thần, trong mắt anh hiện lên tình dục dày đặc, ngay sau đó anh rời khỏi phòng tắm.
Lúc này Cố Niệm Niệm hồng từ đầu tới chân, cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy Ôn Đình Vực ngồi ở sô pha trong phòng khách, Có Niệm Niệm vừa thẹn vừa giận.
“Ôn Đình Vực, anh quá vô sỉ, dám nhìn lén nữ sinh tắm rửa.” Cố Niệm Niệm vừa quay đầu đã thấy Ôn Đình Vực xuất hiện trong phòng tắm, tầm mắt không chút nào che dấu nhìn chằm chằm cô, theo bản năng cảm thấy Ôn Đình Vực đang nhìn lén mình tắm rửa.
Ôn Đình Vực không có bắt luận cái gì đáp lại, trong đôi mắt đen của anh là một mảnh lửa nóng.
Có Niệm Niệm thấy Ôn Đình Vực cái gì cũng không nói, trong lòng càng thêm tức giận.