Đến lúc đó có thể hảo hảo mở mày mở mặt một phen, để xem lúc đó những người ở A đại có động một chút là cười nhạo mình nghèo hay không.
Nghĩ nghĩ Cố Niệm Niệm liền không nhịn được mà cười ra tiếng.
Chẳng qua rất nhanh cô lại không cười nỗi.
Ngày này khẳng định là sẽ không có đi, hai”&p!
Cho dù sau khi cô tốt nghiệp tìm được một công việc tốt cũng không có khả năng có nhiều tiền như thế.
Cố Niệm Niệm nghĩ, có lẽ cô thật đúng là số nghèo cả đời.
“Cố tiểu thư, đã tới văn phòng của Ôn tổng.” Lúc này thang máy bỗng nhiên dừng lại.
Có Niệm Niệm gật gật đầu, trong lòng không hiểu sao lại có một ít khẩn trương.
Ừm, đây là văn phòng của Ôn Đình Vực.
Cố Niệm Niệm là lần đầu tiên trong đời đi vào văn phòng của tổng tài.
“Cố tiểu thư, mời vào.” Lúc này Tô Bạch đi ra thang máy cùng Cố Niệm Niệm, đến cửa văn phòng thấy Cố Niệm Niệm vẻ mặt ngơ ngác liền nhắc nhở.
Có Niệm Niệm lung tung hít vào một hơi, sau đó trực tiếp đẩy cửa vào.
Đập vào mắt chính là văn phòng lớn đến kinh người, tuy rằng giản lược nhưng lại quý khí mười phần, hơn nữa còn có một mặt cửa số sát đất vô cùng lớn.
Ôn Đình Vực ngồi trước bàn làm việc, hai tròng mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay trên bàn phím bay nhanh.
Cố Niệm Niệm bỗng nhiên cảm thấy mình ăn mặc một thân hàng vỉa hè cùng một hộp cơm hai mươi đồng mua tới đứng trong văn phòng tổng tài xa hoa đại khí thật sự là không xứng.
“Tới rồi sao.” Ôn Đình Vực không nhác mắt nhìn Cố Niệm Niệm, một bên nhìn chằm chằm vào máy tính, một bên nói.
Cố Niệm Niệm bỗng nhiên có chút miệng khô lưỡi khô.
*Ừm, tới rồi.”
Kế tiếp là một mảnh trầm mặc.
Thẳng đến khi Ôn Đình Vực rốt cuộc ngước mắt nhìn Cố Niệm Niệm: “Không phải tới mang cơm cho tôi sao, như thế nào lại đứng ngốc ở đó”
Lúc này Cố Niệm Niệm mới phản ứng lại.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hộp cơm của mình có chút không hợp.
“Anh sẽ không ghét bỏ tôi làm đi.” Lông mi Có Niệm Niệm run rầy.
Cô không quên những gì vừa rồi Tô Bạch nói với cô, làm cơm cho Ôn Đình Vực đều là đầu bếp cấp năm sao.
“Ghét bỏ còn sẽ để cô tới?” Con ngươi đen nhánh của Ôn Đình Vực đều là dáng vẻ khẩn trương của Cố Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm hít sâu một hơi, đem hộp cơm đặt lên bàn làm việc của Ôn Đình Vực.
Bàn làm việc của Ôn Đình Vực không biết bao nhiêu tiền, vừa thấy chính là loại siêu cấp quý, một cái bàn có thể được đặt trong phòng này, một hộp cơm rẻ tiền này của mình há có thể so.
Ôn Đình Vực mở hộp cơm ra, mùi hương chui vào xoang mũi.
Anh ngừng lại công việc trong tay bát đầu ăn cơm.
Có Niệm Niệm nhìn Ôn Đình Vực, trong lòng một trận cảm khái.
Không thể không nói, tổng tài chính là tổng tài, quý tộc chính là quý tộc.
Cho dù ăn một bữa cơm cũng đẹp như vậy, đều là cảnh đẹp ý vui.