“Tiên sinh để lại vài thứ cho cháu.” Dì Lý vừa nói vừa đưa Có Niệm Niệm tới phòng để quần áo.
Chung cư Thang Thần có phòng chuyên để quần áo, nhưng Có Niệm Niệm chưa từng dùng qua.
Cô đã quen gấp quần áo để gọn trong ngăn kéo, hơn nữa vài bộ quần áo của cô cũng không dáng dùng phòng để quần áo.
“Lẽ nào Ôn Đình Vực mua mất bộ quần áo để lại cho mình?” Có Niệm Niệm nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi dì Lý mở phòng để quần áo ra, Cố Niệm Niệm liền chắn kinh.
Phòng để quần áo này rất đẹp, được làm bằng gỗ phong, tông màu theo phong cách Châu Âu.
Có Niệm Niệm cũng đã từng nhìn qua, nhưng lúc đó bên trong trống không, mà giờ khắc này bên trong lại là một tràng cảnh khác.
Chói lọi rực rỡ khiến người kinh thán.
Túi xách, giày cao gót, giày hưu nhàn, giày đơn giản, giày công chúa, quần áo màu sắc còn phong phú hơn cả cầu vồng, một loạt phụ kiện trang sức lấp lánh rực rỡ.
Cố Niệm Niệm thật sự bị kinh ngạc đến choáng váng.
*Dì Lý, phòng để quần áo này không phải để trống sao, sao sáng nay đã đầy rồi? Buỏi tối thì đi đâu mua những thứ này?” Cố Niệm Niệm chắn kinh đến mức nói chuyện có chút không lưu loát.
Cô Niệm Niệm nhớ rõ ngày hôm qua cô xem phòng này vẫn là chưa có gì, sao hôm nay đã đây ắp rồi.
Được rồi cô thừa nhận, phòng chứa quần áo này thỉnh thoảng cô mới tới xem.
Nói cho cùng phòng chứa quần áo là ước mơ của mỗi phụ nữ, kể cả người nghèo như Cố Niệm Niệm. Tuy cô không dám mong ước quá cao, nhưng nhịn không được mà nhìn một chút thì vẫn có thể đi.
Có Niệm Niệm nghĩ, lẽ nào tối qua Ôn Đình Vực nửa đêm nửa hôm chạy đi mua? Không đúng, trung tâm thương mại đều đã đóng cửa.
Dì Lý cười, cô gái này thật là đơn thuần mà.
“Cô tiểu thư, tiên sinh là người nào chứ, cậu ấy muốn mua chút đồ này thì lúc nào mua mà chẳng được chứ. Sáng nay các thương hiệu lớn liền phái người đưa tới, khi đó cháu còn đang ngủ đấy.” Dì Lý nói.
“Di đi làm cơm trước, cháu cứ xem đi.” Dì Lý đi ra khỏi phòng, nghĩ tiên sinh đối xử với Có tiểu thư này thật đúng là không tôi.
Thật lâu sau Cố Niệm Niệm mới từ trong khiếp sợ mà phục hồi tinh thần lại.
Tay cô có chút run run mà cầm vào một chiếc váy đen, mở.
nhãn hiệu ra, là Chanel.
Cô lại nhìn những y phục khác, cơ bản đều là của Chanel.
Cố Niệm Niệm đi tới chỗ đặt túi xách, LV, Gucci, Hermes các loại, đều là những thương hiệu lớn.
Tim Cố Niệm Niệm sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Những thứ này cô nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!
Có Niệm Niệm lại đi tới kệ để giày, có đủ loại, giày đủ hình dáng màu sắc, rực rỡ chói mắt.
Nhãn hiệu giày cô cũng không biết nhiều, một chuỗi tên tiếng anh dài như Jimmy Choo, Christian Louboutin, Roger Vivier này cô căn bản xem không hiểu.
Có Niệm Niệm có cảm giác mình muốn hôn mê.
Trước đây cô nhìn thấy phòng chứa đồ của các loại nhân vật thượng lưu như minh tỉnh lớn hoặc công chúa hoàng thất, cô đều hâm mộ hâm không thôi.
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, cô trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Mấy thứ này Cố Niệm Niệm cảm thấy xa xôi như mắt trời trên cao, có thể nhìn, nhưng nghĩ thì đừng nghĩ.
Sau này tới chung cư Thang Thần, cô nhìn thấy phòng chứa quần áo trong truyền thuyết. Tuy cũng là cho cô dùng, nhưng cô biết cô nào có nhiều tiền để mua quần áo lắp đầy cái phòng này.
Cho nên mỗi ngày nhìn cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Nhưng là có ngày phòng chứa quần áo này bị lấp đầy, hơn nữa toàn bộ đều là của mình!
Cố Niệm Niệm bị chắn kinh đến tột đỉnh.
Không có nữ nhân nào có thể chống cự được quần áo đẹp đẽ, túi xách quý phái, giày dép sang chảnh.
Phòng chứa quần áo này thật giống như một giấc mộng, giấc mộng công chúa mà mỗi thiếu nữ đều từng có.
Chỉ là giác mộng này đã được thực hiện.
Cô lấy điện thoại di động ra, bám số điện thoại của Tô Nhan.
Lúc điện thoại kết nói tay Có Niệm Niệm vẫn run rẩy: “Tô Nhan, tớ có một, cái, phòng chứa quần áo, thật nhiều thật nhiều quần áo và túi xách.”
Tô Nhan trầm mặc.