Hà Tham Dật phá vỡ trầm mặc: “Đình Vực, cha mẹ nam nhân kia quả nhiên không chết tâm, xem ra cho dù cho bọn họ một số tiền lớn bọn họ vẫn không cam lòng, nữ nhân này hẳn là con gái của bọn họ, đặc biệt lại đây phá đám.”&p Ôn Đình Vực vì dẫn đường dư luận, đặc biệt để người tìm được ba mẹ chồng của Tô Hựu Thiến, cho bọn họ một số tiền cực lớn, để bọn họ hứa hẹn giúp Tô Hựu Thiến nói chuyện.
Con trai đã chết, dù sao cũng vãn hồi không được, huống chỉ con trai xác thật cũng có sai, cha mẹ nam nhân kia cũng đã đáp ứng.
Nhưng không ngờ bọn họ vẫn là không cam lòng, để con gái mình tới đây làm ầm lên.
Hà Tham Dật vừa dút lời, hô hắp của Cố Niệm Niệm dừng lại.
Cha mẹ chồng của Tô Hựu Thiến là Ôn Đình Vực mua chuộc?
Vì sao trước giờ Ôn Đình Vực không nói với cô, thậm chí đêm hôm đó cô còn cùng Ôn Đình Vực đàm luận qua, Ôn Đình Vực cũng không nói cho cô.
Ánh mắt kinh ngạc của Cố Niệm Niệm dừng trên người Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực dường như không nhìn thấy tầm mắt kinh ngạc của Cố Niệm Niệm, anh bắt động thanh sắc dời đi đề tài: “Tham Dật, hiện giờ cậu tới sân bay sao?”&p Hà Tham Dật gật đầu: “Đúng vậy.”&p Công việc của anh vô cùng bận, lần này giúp Ôn Đình Vực đã là rút ra thời gian trong hàm trăm việc, vừa kết thúc anh cần phải sang Mỹ ngay.
Ôn Đình Vực bảo Tô Bạch trước tiên lái xe đưa Hà Tham Dật đến sân bay.
“Không cần đâu, công việc của cậu bận như vậy, tôi tự mình đi là được.” Hà Tham Dật nói.
Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói: “Cậu giúp tôi một việc lớn, tôi đưa cậu cũng là nên làm.”&p Sân bay ở gần tòa án, rất nhanh đã đến.
“Đình Vực, chúng ta có duyên gặp lại.” Trước khi đi Hà Tham Dật nói với Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực gật đầu: “Sẽ có cơ hội.”&p “Có tiểu thư, lần sau gặp lại hy vọng là ở hôn lễ của cô cùng Đình Vực.” Hà Tham Dật đem tầm mắt dừng trên mặt Cố Niệm Niệm.
Anh nói ý vị mười phần.
Trong mát Cố Niệm Niệm nháy mắt hiện lên chút chua xót, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền biến mắt.
Hôn lễ của cô cùng Ôn Đình Vực? Chỉ sợ vĩnh viễn đều không có một ngày như thế đi.
Tiễn Hà Tham Dật xong, Cố Niệm Niệm cùng Ôn Đình Vực về lại xe, Ôn Đình Vực phân phó Tô Bạch đưa Cố Niệm Niệm về nhà trước.
Ở trên xe Cố Niệm Niệm không nhịn được mà hỏi ra: “Thì ra ba mẹ chồng của Tô Hựu Thiến là anh an bài, vì sao không nói cho tôi?”&p “Quên mát.” Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động.
“Nhưng đêm hôm đó rõ ràng tôi còn nói với anh, anh không có khả năng quên!” Cố Niệm Niệm mới không tin Ôn Đình Vực sẽ quên.
Lần trước cô còn nói ba mẹ chồng của Tô Hựu Thiền là người biết đạo lý, vậy mà giúp đỡ Tô Hựu Thiến, lúc ấy Ôn Đình Vực cũng không nói cho cô.
Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên một tầng u quang.
Một lát sau ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Niệm, thanh âm anh trầm thấp từ tính: “Cố Niệm Niệm, tựa như cô nói, nhân tính là tốt đẹp mà tỏa sáng, tôi .
hy vọng cô có thể vẫn luôn duy trì sơ tâm như vậy, hà tất để cô nhìn thấy một mặt nhân tính không tốt.”&p Cố Niệm Niệm sửng sốt.
Một lát sau Ôn Đình Vực đã đưa mắt ra ngoài cửa số.
Cố Niệm Niệm từng chút từng chút khôi phục tinh thần.
Cô nhớ tới đêm hôm đó, bộ dáng cô cao hứng phấn chấn nói chuyện với Ôn Đình Vực, nói vậy Ôn Đình Vực là không muốn đánh vỡ ảo tưởng của mình đi.
Rất nhiều chuyện từng chút từng chút hiện lên trong lòng Cố Niệm Niệm.
Không chỉ là chuyện về ba mẹ chồng Tô Hựu Thiến, còn có phỏng vấn của đài truyền hình kia, nói vậy cũng là do Ôn Đình Vực đi.