Có Xảo Xảo được Chu Mỹ Ngọc chân truyền, từng lời đều thô tục.
Chẳng qua ở trước mặt mọi người, cô ta vẫn sẽ giữ gìn hình tượng của mình, không đến mức lộ nguyên hình.
Có Niệm Niệm bắt được tay cô ta: “Trước đây ở Cố gia chị đánh tôi, có Cố Bân cùng Chu Mỹ Ngọc giúp đỡ, ba người đánh tôi tự nhiên tôi đánh không lại, hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, cô xác định muốn đánh tôi?”
Cố Xảo Xảo cứng lại.
Trước đây đánh Cố Niệm Niệm, cô ta trước giờ quả thật không nghĩ tới vấn đề này.
Hiện giờ Cố Niệm Niệm vừa nói thế, cô ta mới nghĩ đến nếu chỉ có hai người, cô ta xác thật chưa chắc đã là đối thủ của Cố Niệm Niệm.
Dù sao Cố Niệm Niệm cao 1m66, so với Cô Xảo Xảo còn cao hơn một chút.
Cố Xảo Xảo không tình nguyện thả tay xuống: “Di động mày căn bản không quay video!”
Có Niệm Niệm lần trước nói có ghi lại video kim chủ gọi Cố Xảo Xảo là chân ái, Cố Xảo Xảo liền nhân lúc hôm qua Có Niệm Niệm đi ra ngoài lấy trộm di động của cô.
Nhưng lấy di động cô ta mới phát hiện ra căn bản không có cái gọi là video kia.
Cố Niệm Niệm lừa cô ta!
“Đúng thé, tôi không quay lại!” Có Niệm Niệm thẳng thắn nói.
“Tiện nhân mày dám gạt tao, xem tao có đánh chết mày không.” Cố Xảo Xảo theo bản năng lại muốn đánh Có Niệm Niệm, nhưng nghĩ lại vẫn là thả tay xuống.
*Vì sao tôi lại không dám lừa chị?” Cố Niệm Niệm trợn trắng mắt: “Tôi lừa chị đó, chị cắn tôi đi.”
Cố xảo xảo tức giận đến thất khiếu bốc khói!
“Được lắm! Cố Niệm Niệm!” Có Xảo Xảo chỉ vào Cố Niệm Niệm gẳn từng chữ một: “Mày chờ đó cho tao, tao sẽ cho mày đẹp mặt!”
Nói xong Cố Xảo Xảo vênh váo tự đắc rời đi.
Có Niệm Niệm mới không sợ cô ta, vốn dĩ lúc ở Cố gia cô đã không sợ Cố Xảo Xảo, huống chỉ là hiện tại!
Cô thật ra muốn nhìn Cố Xảo Xảo có thể ra chiêu gì!
“Cố Xảo Xảo, đem di động trả lại cho tôi!” Cố Niệm Niệm bỗng nhiên nhớ tới di động mình vẫn còn ở trong tay Cố Xảo Xảo.
Cố Xảo Xảo dừng chân, quay đầu lại, trên môi lộ ra một nụ cười ác độc: “Ném rồi!”
Cố Niệm Niệm quả thực tức giận đến choáng váng.
Đó là điện thoại đầu tiên của Cố Niệm Niệm, làm công tích cóp tiền thật lâu mới mua.
Tuy rằng nó chỉ là một cái điện thoại không đến 1000 tệ, nhưng cô xem nó như trân bảo.
Cho dù là thứ gì, là cái đầu tiên đều sẽ có vẻ đặc biệt trân quý.
Giống như búp bê, cho dù vừa cũ vừa rách, nhưng chỉ cần là món đồ chơi đầu tiên cô có được, cô đều đặc biệt quý trọng.
Lúc trở lại chung cư, Cố Niệm Niệm không vui, vô cùng không vui, lúc ăn cơm luôn bĩu bĩu môi.
Buổi tối khoảng 8 giờ Ôn Đình Vực trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy Có Niệm Niệm ngồi trên sô pha rầu rĩ không vui.
Thấy Ôn Đình Vực, Cố Niệm Niệm sửng sốt.
Cô cho rằng Ôn Đình Vực sẽ không tới đây.
Bởi vì sau khi Lâm Thải Tình ra nước ngoài, Ôn Đình Vực liền nói sẽ không ở đây nữa. Sau lại bởi vì Ôn Niệm Niệm có thể mang thai nên Ôn Đình Vực lại như cũ ở lại chung cư Thang Thần.
Hiện giờ Cố Niệm Niệm đã xác nhận không mang thai, Ôn Đình Vực sao còn trở lại?
“Sao anh lại quay về thế?” Có Niệm Niệm vô thức nói.
Nói xong liền thấy mình nói sai. Đây là nhà của Ôn Đình Vực, người ta đương nhiên có thể về ở.
Ôn Đình Vực cũng nghĩ tới vấn đề này, từ công ty đi ra liền theo bản năng mà quay về chung cư Thang Thần.
“Thân thể cô đỡ chút nào chưa?” Ôn Đình Vực hỏi một đẳng trả lời một nẻo.
*Tốt rồi tốt rồi.” Có Niệm Niệm vỗ vỗ ngực mình: “Rất khỏe mạnh, một lân có thể ăn hai chén cơm lớn.”
Khóe môi Ôn Đình Vực không tự giác mà nhướng lên.
Cố Niệm Niệm có một loại ma lực, chính là luôn có thể làm tâm trạng của anh tốt lên.
Ôn Đình Vực nghĩ, đây đại khái chính là do tính cách của cô đi.
Những nữ nhân mà anh thấy đều là một bộ dáng mềm mại kiều mị. Người như Cố Niệm Niệm này vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Hình như lúc tôi mới tiến vào cô có vẻ không vui?” Ôn Đình Vực đi đến bàn ăn, dì Lý mang cho anh một bát canh, anh đã ăn cơm ở công ty rồi.