Lâm Thải Tình nghĩ tình cảm của Ôn Đình Vực với Cố Niệm Niệm sẽ ngày càng sâu, chí ít sẽ sâu đến mức quên đi người kia. Người đó vẫn luôn là tâm bệnh của Lâm Thải Tình.
Sau khi Lâm Thải Tình đi, Cố Niệm Niệm hỏi Ôn Đình Vực có muốn đi hay không, không ngờ Ôn Đình Vực bảo không đi.
“Tôi sợ mẹ tôi sẽ đến thường xuyên, chí ít mấy ngày nay khi bà còn trong nước thì tôi sẽ ở lại đây.” Ôn Đình Vực giải thích.
“Chúng ta mỗi người ngủ một phòng.” Sau đó Ôn Đình Vực nói thêm để Cố Niệm Niệm an tâm.
Căn hộ Ôn Đình Vực mua cho Cố Niệm Niệm rất lớn, chỉ riêng phòng ngủ cũng có máy cái, không phải lo không có phòng ở.
“Chúng ta đi xuống một chuyến đã.”
“Xuống dưới làm gì?”
“Mua nội y cho em.” Ôn Đình Vực nhướng mày.
Cố Niệm Niệm đỏ bừng mặt: “Quên đi, mai tôi về mang đến.”
“Chẳng lẽ em định để thối cả đêm sao? Em chịu được chứ tôi không chịu nỗi.”
Có Niệm Niệm nghĩ rồi theo Ôn Đình Vực xuống, trước khi đi cả hai đều thay đồ.
Có Niệm Niệm thay bộ vài màu xanh lam mà Lâm Thải Tình h đưa cho cô, vì đồ của mình mặc hai ngày nên cũng có mùi rồi.
Váy liền áo màu lam rất hợp với Có Niệm Niệm, nổi bật lên làm da trắng hơn tuyết và đôi chân thon dài trắng nõn.
Tóc vẫn hơi ẩm ướt nên thả tùy ý trên vai, đuôi tóc hơi cong lộn xôn.
Ánh mắt Ôn Đình Vực hơi có vẻ giật mình.
Cố Niệm Niệm mặc chiếc váy này rất đẹp. Váy hơi ngắn để lộ đôi chân thon dài mê người của cô. Khuôn mặt cô mang nét thơ ngây nhưng lại có chút mị hoặc, phối với chiếc váy gợi cảm, cả người đều hòa quyện khí chất thanh xuân và quyến rũ.
Nhưng ngồi vào xe rồi, vẻ giật mình trong mắt Ôn Đình Vực cũng biết mắt.
Cố Niệm Niệm ngồi bên ghế lái phụ, bắt chéo chân, chiếc váy ngắn làm quần lót như ẩn như hiện.
Chân mày Ôn Đình Vực nhíu sâu: “Em có thể đổi tướng ngồi không?”
Cố Niệm Niệm chớp mắt máy cái. Cô vẫn luôn ngồi thế này mà, nhưng trước giờ Ôn Đình Vực có nói gì đâu.
“Tôi vẫn luôn ngồi kiểu này.” Cố Niệm Niệm nói: “Ngồi kiểu này dễ chịu.”
“Em dễ chịu nhưng tôi không thoải mái!” Giọng Ôn Đình Vực rét lạnh.
Có Niệm Niệm chẳng hiểu gì.
Ôn Đình Vực không biết cô gái này ngốc thật hay giả ngốc: “Em cúi xuống.”
Cúi cái gì? Cố Niệm niệm không nghĩ ra, nhưng cô vẫn làm theo lời.
“Mất mặt quá trời” Cố Niệm Niệm gần như muốn té xỉu. Cô nhanh chóng buông chân ngồi ngay ngắn.
Ánh mắt Ôn Đình Vực nhìn thoáng qua động tác của cô. Anh tinh mắt vô cùng, tất nhiên nhìn ra Cố Niệm Niệm vô tình hay cố ý.
Cô gái này ngốc thật, Ôn Đình Vực nghĩ thầm.
Xe nhanh chóng đến trung tâm thương mại bách hóa số một.
Bách hóa số một của thành phố A là trung tâm mua sắm cao cấp số một số hai, ở đây nhặt bừa một chiếc thắt lưng thôi cũng có giá bằng một tháng lương công nhân.
Nơi này là nơi Cố Niệm Niệm vốn chẳng dám đến.
“Chúng ta đừng đến bách hóa số một nữa, hay đi siêu thị bình dân nhỏ được không? Đồ ở đó khá thực dụng, một bộ đồ có năm mươi đồng thôi.” Cố Niệm Niệm nói.
Siêu thị bình dân? Sắc mặt Ôn Đình Vực đen kịt.
Anh không buồn quan tâm đến Cố Niệm Niệm, đi thẳng vào. Có Niệm Niệm đành phải chân chó đuôi theo.
Đến bách hóa số một, có không ít ánh mắt nhìn về phía họ.
Dù sao Ôn Đình Vực cũng đẹp trai bức người, hút mắt là chuyện bình thường. Nhưng Cố Niệm Niệm lại có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Sao cô có cảm giác mình đi theo Ôn Đình Vực là cáo mượn oai hùm nhỉ.