Chỉ là có chút kỳ quái, bác sĩ này nhìn cô sao có chút quái quái, giống như là cực lực nhịn cười?
Ôn Đình Vực đỡ Cố Niệm Niệm đến ghế ngồi, cởi áo khoác ngoài phủ thêm cho cô.
“Cô chậm chút.” Ôn Đình Vực đi đến bên cạnh bác sĩ thì thầm vài câu.
Bác sĩ hiểu ra, vội vàng cầm một thứ đến đưa cho Ôn Đình Vực.
Cũng may bà đã 50 tuổi, nếu không đưa thứ này cho một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông anh tuần như vậy, bà thật sự sẽ xấu hỗ đến chết.
Ôn Đình Vực mang đến đưa cho Cố Niệm Niệm: “Vào toilet thay đỉ.”
Thanh âm của anh ôn nhu lại trầm tĩnh.
Có Niệm Niệm nhìn thấy đồ vật trong tay Ôn Đình Vực thì như bị sét đánh.
Cả người cô đều choáng váng.
“Đây… đây…” Tay cô run rẩy mà chỉ vào thứ trên tay Ôn Đình Vực: “Tôi chỉ là đến ngày?”
Ôn Đình Vực gật gật đầu.
Cố Niệm Niệm xáu hổ muón chết!
Cô đoạt lấy băng vệ sinh trên tay Ôn Đình Vực, phi nhanh vào toilet.
Đồ đã thay xong, nhưng Cố Niệm Niệm còn ngốc trong toilet không dám ra ngoài.
Mắt mặt! Mất mặt! Mất mặt muón chét!
Cố Niệm Niệm, tao đã sớm biết mày ngu xuẩn, nhưng không nghĩ tới mày lại ngu xuẩn tới trình độ này!
Quả thực chính là ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc, ngu ngốc đến không giống người thường.
Hưng sư động chúng chạy tới bệnh viện, nói mình sinh non, kết quả chỉ là đến tháng?
Có Niệm Niệm quả thực muốn đâm đầu tự tử.
Trong đời cô chưa bao giờ xáu hỏ như lúc này.
Cô ở nhà vệ sinh đi tới đi lui, thật sự không biết nên đối mặt với Ôn Đình Vực như thế nào.
Rất lâu sau chuông điện thoại vang lên, có tin nhắn đến.
Là của Ôn Đình Vực.
“Nhanh ra ngoài đi, quần áo trên người phải thay.”
Lúc này Cố Niệm Niệm mới nhận ra quần áo trên người mình bị máu làm bản.
Cô cắn răng căng da đầu đi ra ngoài.
Cô nghĩ có cần phải giải thích gì đó hay không, nhưng sắc mặt của Ôn Đình Vực lại bình thản giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Lúc lên xe Cố Niệm Niệm bát an cắn ngón tay.
“Nhân viên y tế của bệnh viện toàn bộ đều phải bảo mật, chuyện hôm nay sẽ không có ai nói ra ngoài, coi như chưa từng xảy ra.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Mặt Cố Niệm Niệm đỏ lên.
Chẳng qua Ôn Đình Vực nói như vậy, lòng cô mới an ổn một chút.
Vạn nhát việc này bị truyền ra ngoài, đời này cô không còn cách nào làm người.
*Ôn Đình Vực, lần nay có phải tôi rất ngốc hay không.”
Ôn Đình Vực nghiêng đâu nhìn cô một cái: “Không phải lần này, mà là lúc nào cô cũng ngốc.”
Cố Niệm Niệm: “
Chẳng qua cũng may Ôn Đình Vực lại khôi phục bản chất lãnh đạm thỉnh thoảng lại độc miệng thường ngày, nếu không dáng vẻ dịu dàng của người đàn ông này lúc trước thật khiến cô chịu không nỗi.
Tim chịu không nổi, nào chịu không nổi, toàn thân trên dưới đều chịu không nồi.
Về đến chung cư Thang Thần đã rất muộn. Dì Lý vẫn chưa ngủ mà ngòi trên ghế sô pha đợi bọn họ.
Vừa nghe được động tĩnh, bà liền ngay lập tức chạy tới.