Trong chuyện này, Cố Niệm Niệm không biết Ôn Đình Vực tột cùng làm bao nhiêu, nhưng cô cũng hiểu rõ một chút, đây toàn bộ đều là vì mình.
Cố Niệm Niệm bỗng nhiên muốn nói gì đó với Ôn Đình Vực, nhưng lại không biết rốt cuộc phải nói gì.
Mà lúc này xe đã chạy đến dưới lầu chung cư Ôn gia.
“Có tiểu thư, tới rồi.” Tô Bạch ngồi ở ghé lái nhắc nhở Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chờ cô mơ mơ màng màng xuống xe, lúc này mới nhớ tới còn chưa cùng Ôn Đình Vực nói tạm biệt, xe của Ôn Đình Vực đã sớm tiêu sái mà đi.
Lông mi cô run rẩy, một loại cảm xúc nói không rõ chậm rãi nồi lên trong tim.
Sau khi về chung cư Cố Niệm Niệm nhận được điện thoại của Tô Nhan.
Cô cao hứng phấn chấn nói cho Cố Niệm Niệm kết quả phán quyết, thì ra chuyện của Tô Hựu Thiền đã được toàn dân thành phố chú ý, cho nên kết quả phán quyết vừa có, truyền thông ngay lập tức đưa tin.
“Niệm Niệm cậu xem, pháp luật quả nhiên là công bằng.”&pTô Nhan vô cùng cao hứng nói.
Ngực Cố Niệm Niệm cứng lại.
Tât cả mọi người không biết, này nhìn như công bằng nhưng sau lưng đều là bởi vì Ôn Đình Vực.
“Đúng rồi, cậu ở đâu thế, cùng tớ ra ngoài dạo phó đi, đã lâu không đi rồi.” Tô Nhan hưng phán mà mời Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm lại không có tâm tình gì: “Thôi, lần sau có cơ hội lại đi.”&p Tô Nhan thấy có êm Niệm một bộ dáng không có hứng thú gì đành phải thôi.
Một buổi chiều Cố Niệm Niệm đều ngốc tại Ôn gia, đầy đầu cô đều nghĩ đến Ôn Đình Vực.
Cho nên tới lúc ăn cơm cô rốt cuộc không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Ôn Đình Vực.
*Có việc?” Thanh âm trong điện thoại của Ôn Đình Vực trầm thấp.
Thanh âm Cố Niệm Niệm có vài phần khẩn trương: “Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi anh một chút, có thể về ăn cơm hay không?”&p “Hôm nay không trở về, công ty còn nhiều việc.” Ôn Đình ‘Vực nhàn nhạt nói.
Trầm mặc một lát, hai người đều không nói gì, nhưng cũng chưa cúp điện thoại.
Cuối cùng là Cố Niệm Niệm phá vỡ trầm mặc: “Cái đó, vậy anh ăn cơm thế nào?”&p Cô đại khái là không biết nói gì, mới hỏi ra một vấn đề ngu ngốc như thế.
“Nhà ăn của công ty sẽ chuẩn bị.”&p Cố Niệm Niệm lại “A” một tiếng.
“Vậy có phải rất khó ăn không?”&p “Không ngon như cô làm.”&p Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt, đột phát ý tưởng, một suy nghĩ nhanh như chớp hiện lên trong đầu cô.
“Ôn Đình Vực, anh xem, dù sao tôi cũng không có việc gì, hay là tôi làm tốt cơ rồi mang đến công ty anh được không? Cơm ở nhà ăn các anh khẳng định không thể ăn.”&pCố Niệm Niệm vừa có suy nghĩ này liền lập tức nói ra.
Đương nhiên theo thường lệ, cô nói xong liền hồi hận.
Ôn Đình Vực là người nào, muốn ăn cái gì mà ăn không .
được? Còn cần chính mình đi đưa cơm sao?
Không nghĩ tới Ôn Đình Vực vậy mà lại đáp ứng.
“Được.”&p Cố Niệm Niệm tim nhảy lên bình bịch: “Tôi đây hiện tại liền chuẩn bị bữa tối.”&p “Ừm.”&p “Vậy tôi cúp đây.”&p “Ừm.”&p Cố Niệm Niệm cúp điện thoại, cô để dì Lý nghỉ ngơi, chính mình bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bữa tối Cố Niệm Niệm làm rất phong phú, có sườn xào chua ngọt, thịt heo băm sốt, bắp cải phỉ thúy, tôm kho vân vân.
Sau khi dì Lý thấu trên bàn cơm đầy đồ ăn thì sợ ngây người.
“Có tiểu thư, hôm nay có khách nào muốn tới sao?” Dì Lý theo bản năng hỏi.
Cố Niệm Niệm sờ sờ đầu ngượng ngùng cười: “Không có, cháu mang cơm đến cho Ôn Đình Vực.”&p Dì Lý mở to mắt.