Những chuyện phát sinh kế tiếp làm Cố Niệm Niệm sợ ngây người.
Ôn Đình Vực trực tiếp đem tay trái với vào vạt áo cô, ở dưới cổ cô lưu luyến.
Có Niệm Niệm trừng thật lớn mắt.
“Anh!”
Ôn Đình Vực cho cô một ánh mắt, ý bảo còn chưa tới một phút.
Thân thể Có Niệm Niệm hoàn toàn cứng đờ.
Cô quả thực là khóc không ra nước mắt.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Ôn Đình Vực sẽ làm như thế, nếu biết có chết cô cũng không đáp ứng.
Nam nhân này rõ ràng là ăn đậu hủ của mình, không chút khách khí mà trêu đùa cô, quả thực đáng giận!
Cô tình cô còn không thể làm gì, vì chính cô đã đáp ứng.
Một phút dài rốt cuộc qua đi, tay của Ôn Đình Vực đúng giờ từ trong áo Có Niệm Niệm rút ra.
Lú đem tay mình rút ra, cổ họng Ôn Đình Vực không tự chủ siết chặt.
Có Niệm Niệm vì thấy thẹn cực độ mà đỏ bừng từ đầu đến chân.
Bên này Ôn Đình Vực bỗng nhiên tiền đến bên tai cô: “Nói cho tôi, Có Niệm Niệm, ai sẽ làm vậy với con gái mình?”
Lúc anh nói hơi thở cực nón liền phun lên vành tai Cố Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra nam nhân này là đang trả thù mình!
Bởi vì cô vừa rồi cố ý nói người khác hiểu lầm mình là con gái anhl Nam nhân này khẳng định cảm thấy cô nói anh ta già, cho nên trả thù cô như vậy!
Được lắm Ôn Đình Vực, vậy mà dám làm thế với cô, cô cũng phải trả thù!
Có Niệm Niệm thè, tiếp theo cô nhất định phải hung hăng bắt lấy phía dưới cổ Ôn Đình Vực.
Tiếp đó Ôn Đình Vực giống như cái gì cũng không phát sinh, vẻ mặt bình tĩnh lái xe.
Cố Niệm Niệm thì đang mưu toan đại kế báo thù trong lòng.
Đáng tiếc suy nghĩ nửa ngày, Cố Niệm Niệm vẫn không nghĩ ra, lúc này cũng đã tới chung cư Ôn gia.
Thời điểm vào đến cửa, Ôn Đình Vực liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái thật sâu: “Lần sau còn nói người khác.
cảm thấy cô là con gái tôi sao?”
Hô hấp Cố Niệm Niệm dừng lại, ngay sau đó có chút tức giận liếc mắt nhìn Ôn Đình Vực một cái, tức giận phì phò lên lầu tới phòng ngủ.
Ôn Đình Vực nhìn thân ảnh Cố Niệm Niệm rời đi, khóe môi không tự chủ mà câu lên.
Có Niệm Niệm chỉ cùng anh đùa một chút, mà anh chẳng qua cũng chỉ muốn cùng Cố Niệm Niệm đùa một chút.
Lại không nghĩ tới xúc cảm tốt đẹp ở nơi đó thiếu chút nữa làm anh tan vỡ.
Cố Niệm Niệm sẽ không biết, vừa rồi khi ở trong xe, cô thiếu chút nữa đã bị ăn, nếu không phải Ôn Đình Vực dùng hết toàn bộ lực khống chế của mình mà nói.
Có Niệm Niệm về tới phòng ngủ liền ghé vào trên giường, sắc mặt một mảnh ửng hồng.
Theo lý thuyết, Ôn Đình Vực làm như vậy cô hẳn phải rất tức giận rất tức giận, mà cô biểu hiện ra xác thật là rất tức giận.
Chỉ là chỉ có cô biết.
Cô thẹn thùng lớn hơn tức giận rất nhiều.
Thậm chí cô căn bản không có nhiều tức giận, chẳng qua cô cưỡng bách nói với chính mình phải tức giận mà thôi.