Mà lúc này Cố Niệm Niệm bỗng nhiên đứng lên, cô lập tức đi đến trước mặt nữ nhân kia.
Thanh âm của cô không lớn: “Cô nói giết người cần đền mạng phải không? Tôi đây nói cho cô vì sao Tô Hựu Thiền lại không cần đền mạng!”&p Cố Niệm Niệm đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ nhân kia, cô ta không khỏi ngắn ngơ.
Thanh âm thanh thúy của Cố Niệm Niệm vang vọng toàn bộ tòa án: “Nếu là cô, cô bị một người nam nhân hàng năm đánh đập, néu con cô đang sống sờ sờ bị nam nhân này ném chết, cô sẽ làm gì? Cô có thể nhịn được không giết hắn? Nữ nhân vốn yêu đuối, nhưng làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ. Tôi tin tưởng không chỉ có Tô Hựu Thiến, nữ nhân kháp thiên hạ đều như vậy. Nếu bọn họ trơ mắt nhìn đứa con của mình gào khóc đòi ăn bị ném chết ở trước mặt mình, tôi tin tưởng tất cả nữ nhân đều làm ra một lựa chọn giống nhau, chính là giết người này!”&p Nữ nhân sửng sốt, ngay sau đó bắt đầu la lối khóc lóc: “Cô đừng nói nhảm với tôi nhiều như vậy, pháp luật chính là giết người thì đền mạng, đây là quy định của pháp luật!”&p
“Cô nói luật với tôi?” Thanh âm Cố Niệm Niệm bỗng nhiên cao lên, hai mắt cô nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi đây nói cho cô, pháp luật không ngoài tình người, điểm máu chốt của pháp luật chính là đạo đức, đạo đức chính là tình người, pháp luật tồn tại chính là vì giữ cho tình người tồn tại. Cho dù pháp luật sẽ không vượt qua tình cảm của nhân loại trong xã hội, cũng sẽ phù hợp với quan hệ con người, cho dù là pháp luật cũng sẽ tha thứ cho một nữ nhân bị chồng đối đãi tàn nhẫn!”&p Nói tới đây cô bỗng nhiên kề sát vào cô ta, đè thấp thanh âm: “Cô có con cái sao? Nếu có người đem con cô giết chết trước mặt cô, nói cho tôi, cô sẽ làm thế nào?”&p Cả người nữ nhân chắn động, nửa ngày cũng không nói ra một câu.
Mà trong lúc nữ nhân kia ngây người, những cảnh sát vây quanh liền đem cô ta đi.
Cố Niệm Niệm lại đem ánh mắt hướng về phía thẩm phán: “Thẩm phán tôn kính, tôi nghĩ cho dù pháp luật cũng phải thuận theo đạo đức con người, mọi người đều có con cái, nếu có người đối xử với vợ con mọi người như vậy, mọi người sẽ làm thế nào. Người cho dù là sống trong khuôn sáo, nhưng cũng không phải máy móc, con người chính là con người, bởi vì có tâm huyết, tôi nghĩ Tô Hựu Thiến chỉ là lựa chọn chuyện mà mỗi người đều sẽ làm, tội của chị ấy không đáng chết!”&p Lúc Cố Niệm Niệm nói chuyện, vô số ánh mắt đều nhìn về phía cô, có hai đạo ánh mắt mãnh liệt nhát.
Một cái là của Hà Tham Dật, anh nguyên bản vẫn luôn không hiểu Ôn Đình Vực vì sao sẽ thích nữ nhân này.
Ở trong mắt anh, Cố Niệm Niệm bình thường đến không thể bình thường hon, là cái loại nữ nhân cho dù ném ở trên đường lớn thì tìm không ra.
Mà giờ phút này, anh bỗng nhiên có chút hiểu rõ.
Nữ hài này xác thật có một đặc điểm khác biệt.
Một tầm mắt khác đến từ Ôn Đình Vực, anh nhìn Cố Niệm Niệm, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Rất nhanh tòa án liền phán quyết, Tô Hựu Thiến được vô tôi phóng thích tai tòa.
Đương nhiên chỉ dựa vào dăm ba câu của Cố Niệm Niệm là không có khả năng, hoặc là chỉ dựa vào áp lực dư luận thật lớn là không có khả năng.
Nguyên nhân chính yếu tự nhiên là Ôn Đình Vực.
Đương nhiên tất cả nguyên nhân này Cố Niệm Niệm đều không thể hiểu hết.
Sau khi cô nghe thấy phán quyết liền vô cùng hưng phán, Tô Hựu Thiến đi vào thấy Cố Niệm Niệm thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt cô.
“Cố Niệm Niệm tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu tôi, cảm ơn cô.” Đến Tô Hựu Thiến cũng chưa từng nghĩ đến, mình có thể được phóng thích tại tòa.
Cố Niệm Niệm đem Tô Hựu Thiến đỡ lên: “Nếu chị thật sự: muốn cảm tạ em, từ nay về sau phải sống thật tốt.”&p Tô Hựu Thiền liều mạng gật đầu: “Tôi sẽ, tôi nhất định sẽ.”&p Sau khi tạm biệt Tô Hựu Thiến, cô cùng Ôn Đình Vực và Hà Tham Dật lên xe Tô Bạch đang chờ bên ngoài.
“Hà luật sư, cảm ơn anh.” Cố Niệm Niệm phi thường nghiêm túc nói cảm ơn với Hà Tham Dật.
Cô biết có được phán quyết như vậy không thể không kẻ đến công lao của Hà Tham Dật.
Ánh mắt Hà Tham Dật dừng trên người Ôn Đình Vực: “Có tiểu thư, cô hẳn phải cảm ơn Đình Vực.”&p Hô hấp Cố Niệm Niệm hơi ngừng lại.
Cái này cô đương nhiên biết.
Một lát sau cô nói với Ôn Đình Vực: “Ôn Đình Vực, cảm ơn anh.”&p Cùng với lời cảm ta với Hà Tham Dật bát đồng, cảm tạ đối với Ôn Đình Vực, thanh âm của Cố Niệm Niệm rõ ràng liền thấp đi rất nhiều, cơ hồ nhỏ như tiếng muỗi kêu, thậm chí chứa vài phần ý vị không rõ.
“Cô hẳn là nên cảm tạ chính mình, Cố Niệm Niệm, lần phán quyết này cô có công lao rất lớn.” Mắt đen của Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm.
Một vệt đỏ ửng hiện trên mặt Cố Niệm Niệm, cô có chút ngượng ngùng cười cười.
Bầu không khí trong xe nháy mắt trở nên có chút vi diệu.