Tô Nhan hát tay Cố Xảo Xảo ra: “Cậu làm gì thế! Đừng có động chút là lôi lôi kéo kéo!”
Cố Xảo Xảo không để ý Tô Nhan, ở trong mắt cô ta, Tô Nhan chỉ là một đứa nghèo nàn không lên nổi mặt bàn, cô ta căn bản kinh thường nói chuyện.
Tuy Cố Xảo Xảo xuất thân cũng là một cô gái nghèo túng, nhưng nhiều năm ngụy trang như vậy đã khiến cô ta trở thành bạch phú mỹ.
Cô ta vô cùng tự tin vào bản thân mình, cô ta cùng những người nghèo này không giống nhau!
Cố Xảo Xảo lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Niệm Niệm: “Muốn đi? Sợ tôi đem việc xấu của cô nói ra chứ gì?”
Thái Thi Khả kích động, xông lên phía trước: “Cố Xảo Xảo, nữ nhân này có bê bối gì?”
Bên môi Cố Xảo Xảo lộ ra một nụ cười ác ý: “Cô ta vì tiền mà tìm mà tìm một kim chủ vừa già vừa xấu!”
Cố Xảo Xảo chắc chắn rằng cho dù Cố Niệm Niệm có nói kim chủ của cô là Ôn Đình Vực thì cũng không có ai tin, cho nên Cố Niệm Niệm chỉ có thê bị cô ta bôi đen.
Bởi vì cãi vã mà trong phòng học đã vây quanh không ít người, mọi người nghe được Cố Xảo Xảo nói vậy thì đều hít một ngụm khí lạnh.
“Cố Xảo Xảo, cô đừng hắt nước bản lên người Niệm Niệm.
Niệm Niệm không phải loại người như thế.” Tôn Nhan tức giận, cô nói với những bạn học đang vây xem: “Mọi người nói xem, các người thấy Có Niệm Niệm là loại người như vậy sao?”
Những bạn học xung quanh đều là những người nhà có tiền, lúc thường đều khinh thường học sinh nghèo như Cố Niệm Niệm, nhưng dù sao đầu óc cũng không bị hỏng, đều rồi rít lắc đầu.
Dù sao cũng học cùng nhau gần bốn năm rồi, nhân phẩm của Cố Niệm Niệm mọi người vẫn là tin tưởng.
Cố Niệm Niệm lạnh lùng nhìn Cố Xảo Xảo, trong mắt hàn quang chớp động, giống như vô số ánh kiếm bắn về phía Cố Xảo Xảo.
Cố Xảo Xảo bị ánh mắt này nhìn thì có chút chột dạ, nghĩ tiện nhân này ánh mắt còn rất sắc bén.
“Tôi không hắt nước bản.” Cố Xảo Xảo lớn tiếng nói: “Thời gian trước tôi thấy Cố Niệm Niệm đi dạo ở bách hóa Đệ Nhất, các người nói cô ta giống người có tiền để đến bách hóa Đệ Nhất sao?”
Cố Niệm Niệm đương nhiên không giống người có tiền để đến bách hóa Đệ Nhất.
Lúc này không ít ánh mắt bạn học nhìn về phía Cố Niệm đã có vài phần khác thường, ngay cả sắc mặt Tô Nhan đều có chút trắng bệch.
Cô nhớ tới lúc trước bộ dáng hào khí vạn trượng khi mời khách của Cố Niệm Niệm.
Chẳng qua rất nhanh cô lại lắc đầu, nghĩ cái gì thế, mình sao có thể hoài nghi Cố Niệm Niệm chứ.
“Cố Niệm Niệm vì tiền mà làm tiểu tam cho lão nam nhân, không biết xấu hổ!” Có Xảo Xảo ác ý vu khống Có Niệm Niệm.
“Cố Xảo Xảo, nói xin lỗi tôi.” Có Niệm Niệm nói.
“Nói xin lỗi với cô? Dựa vào cái gì?” Cố Xảo Xảo tỏ vẻ khinh thường.
“Chị muốn tôi nói ra bí mật của chị sao?” Cố Niệm Niệm nói.
Mặt Cố Xảo Xảo không thay đổi chút nào: “Cô cảm thấy sẽ có người tin tưởng sao?”
Cố Xảo Xảo cho rằng Cố Niệm Niệm muốn nói ra việc hai người là chị em, việc Cố Xảo Xảo sinh ra trong gia đình nghèo khó.
Cố Xảo Xảo mới không sợ đâu, bởi vì sẽ không có ai tin tưởng, hình tượng bạch phú mỹ của Cố Xảo Xảo làm đã đủ tốt.
Cố Niệm Niệm khiêu mi, ánh mắt chớp động như lửa ma trơi: “Chị còn nhớ rõ ngày đó tên đầu voi gọi chị là thân ái hay không? Tôi đã ghi lại hết rồi, chị có muốn tôi cho mọi người xem một chút hay không?”
Sắc mặt Cố Xảo Xảo thoáng cái trắng bệch, cô ta không ngờ Có Niệm Niệm còn giữ lại chiêu này.
Nếu video này bị mọi người thấy được, vậy Có Xảo Xảo sẽ xong đời, cô về sau còn muốn gả vào gia đình quyền quý.
Tâm tư cô ta bách chuyển thiên hồi, Cố Xảo Xảo nghiến răng nghiền lợi nói: “Cố Niệm Niệm, tôi xin lỗi, những gì tôi vừa nói đều là giả.”
Thái Thi Khả đánh Cố Xảo Xảo một cái: “Xảo Xảo cậu điên rồi sao, cậu có thân phận gì cậu quên rồi sao? Một thiên kim tiểu thư như cậu mà lại nói xin lỗi cùng một đứa nghèo!”
Cố Xảo Xảo vừa thẹn vừa giận, tức giận xoay người rời đi.
Cố Niệm Niệm ngạo nghễ kéo Tô Nhan trở lại chỗ ngồi. Sự tương phản giữa cô và Cố Xảo Xảo lúc này thực sự khiến người ta cảm thấy là Cố Xảo Xảo nói dối.
“Niệm Niệm, xin lỗi nha, vừa rồi không đến giúp cậu.” Hà Thư Thư chạy tới, vẻ mặt áy náy.
Cậu vừa rồi thấy Thái Khả Thi cùng Cố Xảo Xảo khi dễ Cố Niệm Niệm, trong lòng vô cùng gấp gáp, nhưng lại không có cơ hội chen mồm vào.
Cố Niệm Niệm khoát khoát tay: “Không sao, cậu một cái thư sinh yếu đuối đánh không thể mà mắng cũng không được, giá trị chiến đấu gần như bằng không.”
Hà Thư Thư cũng không lạ gì nữa, mặt nhất thời đỏ lên.
Cậu ta thân hình cao cao, trời sinh thanh tú, da cũng trắng, dáng vẻ đỏ mặt có máy phần khả ái.
Hà Thư Thư đi rồi Tô Nhan mới hỏi Có Niệm Niệm: “Vừa rồi cậu nói cái gì mà voi thế?”
“Không có gì, chỉ là một người đàn ông cân nặng gần giống một con voi gọi Cố Xảo Xảo là thân ái.” Cố Niệm Niệm thuận miệng nói.
Tô Nhan không thể tin được mà trừng lớn hai mắt: “Làm sao có thể, người kiêu ngạo như Cố Xảo Xảo sao có thể cấu kết với một tên đàn ông nặng như vậy?”
Cố Niệm Niệm không phủ nhận mà cười cười.