Hiện tại cô đang hoảng sợ, Ôn Đình Vực cho cô xem khuôn mặt đẹp trai vô cùng kia cũng vô dụng thôi.
Cho dù cô có mê trai cũng sẽ không mê đến trình độ này đâu.
Ôn Đình Vực tiến lên phía trước một chút, đôi môi lạnh băng áp lên môi Cô Niệm Niệm.
Đầu óc Cố Niệm Niệm trống rỗng.
Ôn Đình Vực cứ như vậy mà hôn lên, trong phòng phẫu thuật vẫn còn người mài!
Cố Niệm Niệm muốn đẩy Ôn Đình Vực ra, nhưng toàn thân lại nhữn ra không còn chút khí lực nào. Một dòng điện từ môi lan tràn đến toàn thân khiến cô không khỏi run lên.
Ôn Đình Vực giơ tay phải ra dấu với bác sĩ một cái, bác sĩ lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Động tác của cô nhẹ nhàng.
Cố Niệm Niệm phát hiện dị động vừa định giãy dụa, Ôn Đình Vực liền giữ sau gáy Cố Niệm Niệm, làm sâu hơn nụ hôn này.
Người đàn ông bá đạo hôn lên, căn bản không để cho người ta chống cự, gần như muốn đem cô nuốt vào.
Chóp mũi Cô Niệm Niệm ngửi được hơi thở nam tính mát lạnh, đầu cũng có chút choáng váng.
Cô cảm tháy trời đất một mảnh hỗn độn, cũng không để ý đang ở phòng phẫu thuật, mặc kệ bên cạnh có người hay không.
Tất cả đều toàn bộ biến mắt, cô quá chìm đắm trong nụ hôn này.
Bác sĩ bên này đột nhiên biến sắc. Còn may chưa có làm cái gì, bằng không thực sự không thể giao phó được.
Dựa vào kinh nghiệm phong phú, bác sĩ vừa nhìn giữa hai chân của Cố Niệm Niệm cũng đã đoán được là chuyện gì xảy ra.
Bà đang nghĩ, trên đời này tại sao có thể có người hồ đồ như vậy chứ?
Nếu như không phải là người của Ôn Đình Vực, bác sĩ quả thật muốn nỗi giận ngay lập tức.
Sắc mặt nữ bác sĩ cứng đờ, đang định nói ra thì thấy Ôn Đình Vực cùng Có Niệm Niệm ôm hôn nhiệt liệt đã dừng lại.
Hôn môi trên bàn phẫu thuật, bà làm bác sĩ vài thập niên vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh này. Tuy bà đã lớn tuổi nhưng cũng không khỏi đỏ mặt tim đập.
Ôn Đình Vực một bên hôn Cố Niệm Niệm một bên lại thỉnh thoảng liếc nhìn bác sĩ, xem xét động tác của bà.
Anh nhìn thấy bác sĩ vừa mới tách hai chân của Có Niệm Niệm ra thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, dụng cụ giải phẫu chuẩn bị xong đã bị để qua một bên.
Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động.
Tay anh giữ chặt gáy Cố Niệm Niệm, lại hôn lên môi cô một cái rồi mới rời đi.
Cả người Cố Niệm Niệm vẫn còn chìm đấm trong nụ hôn, cái gì cũng không biết.
“Có chuyện gì?” Ôn Đình Vực nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ thật không biết nói thế nào mới tốt.
“Cố tiểu thư không phải sinh non.” Bác sĩ mở miệng: “Cô ấy cũng không mang thai.”
Ôn Đình Vực lập tức hiểu được.
“Cô ấy tới tháng?” Âm thanh âm Ôn Đình Vực trầm thấp.
Bác sĩ gật đầu.
Ôn Đình Vực vẫn luôn căng thẳng lúc này hoàn toàn thả lỏng.
Anh đi đến bên người Cố Niệm Niệm.
“Kết thúc rồi?” Cố Niệm Niệm nhẹ giọng nói, cô đã phục hồi tinh thần lại từ cái hôn vừa nãy.
Cô hiểu rõ, nụ hôn kia là Ôn Đình Vực muốn giúp cô phân tâm.
Ôn Đình Vực gật gật đầu: “Chúng ta trở về.”
Anh đỡ Cố Niệm Niệm xuống khỏi bàn giải phẫu.
Tuy chân Cố Niệm Niệm có chút mềm nhữn, nhưng lại không có cảm giác gì nhiều.
Cô cảm kích mà nhìn thoáng qua bác sĩ, nghĩ rằng bác sĩ này kỹ thuật thật cao siêu, cô còn chưa có cảm giác gì thò đã xong rồi.