Cố Niệm Niệm nghĩ, anh mắt của người có tiền quả nhiên là không giống!
Đây gọi là gì! Chính là tuệ nhãn như châu!
Mà Ôn Đình Vực ngồi ở một bên khóe miệng co rút.
Trong đầu anh cũng hiện ra hình ảnh phục trang thiên lôi cuồn cuộn của Cố Niệm Niệm.
Ba người ngồi trên sô pha trò chuyện đến chiều.
Đương nhiên Ôn Đình Vực vẫn luôn không nói gì, đều là Lâm Thải Tình cùng Cố Niệm Niệm nói.
Tuy rằng thân phận của Lâm Thải Tình cùng Cố Niệm Niệm khác nhau như trời với đất, nhưng hai người tựa hồ lại rất hợp ý.
Nhìn dáng vẻ Cố Niệm Niệm nói chuyện với Lâm Thải Tình đến cao hưng phấn chấn, trong lòng Ôn Đình Vực nhảy lên.
Kỳ thực làm một người vợ, Cố Niệm Niệm xác thực không tồi.
Rất nhanh liền đến bữa tối, dùng xong bữa tối Cố Niệm Niệm liền đi tắm.
Thấy Cố Niệm Niệm đi tắm, Lâm Thải Tình mở miệng: “Đình Vực, con cố ý.”&p Ánh mắt Ôn Đình Vực khẽ động, cái gì cũng không nói.
“Chút trò vặt này mà muốn khống chế con, con trai mẹ còn không có kém cỏi như vậy.” Ngữ khí Lâm Thải Tình tràn ngập tự tin.
Kỳ thực vừa rồi lúc Cố Niệm Niệm nói với Lâm Thải Tình, bà đã đoán được toàn bộ.
Ôn Đình Vực đường đường là tổng tài tập đoàn Đề Quốc S, sao có thể lưu lạc đến nỗi để một nữ nhân giúp mình giải vây, anh là có ý làm vậy.
“Mẹ, không cần nói với Niệm Niệm.” Ngữ khí Ôn Đình Vực trầm thấp.
Lâm Thải Tình mỉm cười: “Mẹ đương nhiên hiểu rõ, nếu không cũng không phối hợp với con.”&p Ôn Đình Vực gật đầu: “Trong cuộc hôn nhân này, Niệm Niệm quá tự ti, con muốn cho cô ấy thêm nhiều tự tin.”&p Ôn Đình Vực đã sớm phát hiện, dưới bề ngoài vui vẻ sáng lạn của của Cố Niệm Niệm, kỳ thật cô còn có một trái tim tự tỉ mãn cảm.
Đây là hoàn cảnh lâu dài của gia đình tạo thành, loại tự ti này đã sớm cắm rễ trong lòng Cố Niệm Niệm.
Ôn Đình Vực biết, anh muốn cho Cố Niệm Niệm chậm rãi tự tin lên.
Mặc dù chuyện này không thể ngay lập tức khiến Cố Niệm Niệm thay đổi, nhưng xác thật đã bước đầu tạo cho cô tự tin bước đầu tiên.
Lâm Thải Tình suy tư nhìn Ôn Đình Vực một cái: “Con thật đúng là để bụng với Niệm Niệm, như vậy mẹ liền yên tâm rồi.
Thần sắc Ôn Đình Vực nhàn nhạt, không nói gì.
Rất nhanh Cố Niệm Niệm từ trong phòng tắm đi ra, hôm nay cô tựa hồ rất vui vẻ, trên mặt luôn tràn đầy nụ cười.
Lúc cô đi ra, một giọt nước theo mái tóc đen ướt sũng của cô nhỏ xuống, theo gương mặt rồi trượt xuống dưới cổ.
Giọt nước kia lăn rồi lăn, trực tiếp lăn tới đường cong mê người.
Một màn này bị Ôn Đình Vực thầy được.
Anh bỗng nhiên có chút miệng khô lưỡi khô.
Anh nghĩ tới cảnh tượng hôm nay chính mình đem Cố Niệm Niệm đè ở dưới thân. Chỉ thiếu một chút nữa thôi anh đã muốn Cố Niệm Niệm, có thể ném thử tư vị tốt đẹp kia.
Đôi mắt Ôn Đình Vực hiện lên một tầng u quang, như có ánh sáng chớp động.
Một lúc sau anh thu liễm cảm xúc của mình, thu liễm tất cả dục vọng.
Lúc ở trên giường, Cố Niệm Niệm đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng, cô cùng Ôn Đình Vực chỉ là hiệp nghị vợ chồng.
Tuy rằng Ôn Đình Vực muốn Cố Niệm Niệm, nhưng anh cũng đủ quân tử, anh sẽ tôn trọng Cố Niệm Niệm.
Tuy hiện giờ anh càng muốn nếm thử tư vị của nữ nhân này, loại ý niệm này thậm chí càng ngày càng không thể khống ché.
Hôm sau Cố Niệm Niệm rời giường, ánh nắng ngoài cửa sổ vô cùng tươi sáng.
Cố Niệm Niệm thỏa mãn duỗi cái eo lười biếng, ừm, sinh hoạt hạnh phúc, một ngày tốt đẹp.