Lưu Tư Ngữ đang định đi tìm Chu Mỹ Ngọc.
Cố Niệm Niệm trốn mắt, Lưu Tư Ngữ vẫn muốn tìm về.
Dù sao em trai cô ta cũng lớn rồi, phải có người sinh con trai cho nó.
Cô ta ngồi trên xe, nhìn thấy Cố Niệm Niệm đang đi cũng một người đàn ông.
Qua cửa kính, cô ta không thấy rõ, nhưng có vẻ hai người đang kéo tay nhau.
Cô ta lấy điện thoại ra chụp lại.
Khó trách cô gái này không chịu ở bên em mình, thì ra là đã có người đàn ông khác. Lưu Tư Ngữ nghiền răng nghiền lợi.
Cô ta gọi điện cho Chu Mỹ Ngọc, mắng Chu Mỹ Ngọc xối xả.
Chu Mỹ Ngọc ngơ cả ra, bà ta không hề biết rằng Cố Niệm Niệm có bạn trai.
“Cô Lưu yên tâm, dù có bạn trai thì tôi cũng sẽ bắt chúng chia tay, chắc chắn sẽ đưa Niệm Niệm lên giường cậu Lưu.” Chu Mỹ Ngọc cam kết.
Lưu Tư Ngữ hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì tốt, nhưng bà phải cam đoan rằng con gái của bà sạch sẽ, em tôi cũng không thể tùy tiện với loại phụ nữ linh tỉnh.”
“Tất nhiên rồi.” Chu Mỹ Ngọc ngượng ngùng nói.
Cúp điện thoại, Chu Mỹ Ngọc chuẩn bị đi tìm Cố Niệm Niệm nhưng Cố Niệm Niệm đã tự về đến.
Chờ cô là một bạt tai từ Chu Mỹ Ngọc: “Cái con đĩ lằng lơ này, mày lại dám giấu mẹ mày đi tìm một thằng đàn ông bậy bạ bên ngoài! Mày nói đi, nó là ail”
Cố Niệm Niệm giật mình.
Cô nhớ lại việc hôm qua với Ôn Đình Vực, chẳng lẽ Chu Mỹ Ngọc đã biết rồi sao?
“Chuyện này không liên quan đến bà!” Có Niệm Niệm lạnh lùng nói.
Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với người mẹ như thế này. Cô không cần phải tôn trọng người mẹ như thế này!
“Chuyện này không liên quan đến tao?” Chu Mỹ Ngọc nghiền răng nghiến lợi: “Mày không sạch sẽ thì sao tao đưa mày đến chỗ cậu Lưu được? Tiền của tao phải đòi ai?”
Câu này của Chu Mỹ Ngọc cảnh tỉnh Cố Niệm Niệm.
Cô đã không còn tấm thân trong trắng, có phải như thế sẽ khiến Chu Mỹ Ngọc hết hy vọng không?
Nghĩ vậy, tiếng Cố Niệm Niệm cao hơn mấy phần: “Đùng, tôi có đàn ông khác rồi. Hôm qua tôi không về vì đã trao thân cho người ta, bà đừng mơ đưa tôi cho người khác!”
Sắc mặt Chu Mỹ Ngọc thoáng cái đã như tro tàn.
“Mày đáng chém nghìn nhát! Mày lại dám giấu tao làm chuyện thế này!” Chu Mỹ Ngọc tiến lên muốn đánh Cố Niệm Niệm.
“Mẹ, mẹ nhốn nháo cái gì vậy?” Tiếng một nam một nữ đồng than vang lên, có hai người từ phòng đi ra.
Cố Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, hôm nay cả ba người cô ghét nhất trong nhà đều tê tựu.
Nhà họ Cố có cả thảy năm người, Chu Mỹ Ngọc, bố của Cố Niệm Niệm và anh, chị của cô.
Cái nhà này cô chỉ có tình cảm với mỗi bố, ba người còn lại cô đều rất ghét.
“Con đĩ này ngủ với thằng đàn ông khác, thân thể nó không sạch nữa, Lưu gia sẽ không thèm nữa!” Chu Mỹ Ngọc nói với anh chị của Có Niệm Niệm.
Sắc mặt Cố Bân tối sầm trong chớp mắt: “Lưu gia không thèm nó nữa! Thế thì tiền phải làm sao? Không có tiền sao con cưới vợ được?”
“Mẹ muốn giết nó!” Chu Mỹ Ngọc nghe xong càng tức, muốn vào bếp xách dao phay ra.
“Mẹ,k mẹ đừng nóng vội.” Cố Xảo Xảo ung dung nói: “Thời đại này rồi không trong sạch thì có sao? Đi bệnh viện vá lại là được rồi. Cậu Lưu kia là thằng đần, sao mà nhìn ra được.”
Đi bệnh viện vá lại? Câu này nhắc Chu Mỹ Ngọc một phen.
“Mẹ, mẹ đưa nó đi vá lại! Số tiền kia chúng ta nhất định phải lầy đến tay!” Cố Bân lộ vẻ mừng rỡ.
Đúng đúng đúng! Đến bệnh viện vá lại, Chu Mỹ Ngọc mừng rỡ!
Lần này tiền của nhà họ Lưu có thể lấy được, con trai vẫn có thể lấy tiền đó mua nhà cưới vợ!