Cô ngược lại thật muốn biết, một cô gái cao ngạo như Thái Thi Khả sẽ coi trọng người đàn ông như thế nào.
Cô Niệm Niệm phát hiện mất di động là lúc tan học, cô tìm khắp nơi cũng không thấy.
“Niệm Niệm đừng vội, có phải cậu vứt ở đâu rồi?” Tô Nhan cùng Hà Thư Thư giúp cô tìm.
Có Niệm Niệm lắc đầu: “Không có, tớ để trong ngăn bàn.”
“Chẳng lẽ lúc tớ và cậu vào rừng cây thì bị trộm?” Tô Nhan đột nhiên nghĩ.
Cố Niệm Niệm lắc đầu: “Cái điện thoại rách nát kia của tớ ai sẽ trộm chứ, đưa cho người ta họ còn không muốn.”
Tô Nhan suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, cái điện thoại kia của Cố Niệm Niệm chỉ mấy trăm tệ một cái, ai sẽ cần chứ.
Tìm rất lâu cũng không tháy, Có Niệm Niệm chỉ có thể từ bỏ.
“Quên đi, không tìm thấy, mai lại nói.” Cố Niệm Niệm bắt đắc dĩ.
Lúc hai người đi ra hoa viên trường, Hà Thư Thư đột nhiên nói: “Niệm Niệm, cái này tặng cho cậu.”
Có Niệm Niệm nhìn nhìn, thì ra là một hộp chocolate.
“Đưa tớ cái này làm gì?” Cố Niệm Niệm kỳ quái.
Cô cảm thấy mấy ngày nay Hà Thư Thư có chút kỳ lạ, luôn chạy tới hỏi mình cái này cái kia, còn thường xuyên lén đưa cho mình một ít đô ăn vặt, bây giờ lại tặng mình một hộp chocolate.
Khuôn mặt Hà Thư Thư có vài phần ngượng ngùng, Tô Nhan giải vây: “Người ta đây là quan tâm cậu.”
Cố Niệm Niệm cười cười cũng không suy nghĩ nhiều.
Dù sao cô và Hà Thư Thư học cùng nhau ba năm, vẫn luôn là bạn rất thân.
Trở lại chung cư Thang Thần, dì Lý đã chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ngon.
Có Niệm Niệm có tâm sự nên chỉ tùy tiện ăn một chút, lúc dì Lý dọn dẹp ở phòng bếp thì Cố Niệm Niệm đi tới.
*Di Lý, cháu giúp dì nha.” Bình thường lúc Cố Niệm Niệm không có chuyện gì làm thì sẽ giúp dì Lý làm chút việc nhà.
Ban dâud dì Lý cự tuyệt, nhưng thấy Cố Niệm Niệm kiên trì thì bà cũng không nói thêm gì.
Nhưng hôm nay bà nhất quyết không để cho Cố Niệm Niệm giúp: “Cố tiểu thư, cháu bây giờ đang mang thai, không thể làm những việc nặng này.”
Có Niệm Niệm nói: “Sao có thể nói như vậy, nếu rửa bát cũng là việc nặng, vậy dì tuyệt đôi không biết trước kua cháu phải làm những gì.”
“Không được, không được.” Dì Lý rất kiên quyết, nhẹ nhàng đẩy Có Niệm Niệm một chút: “Cháu bây giờ không thể làm bắt cứ việc gì.”
Sàn phòng bếp trơn trượt, Có Niệm Niệm cũng không để ý lắm, dì Lý vừa đẩy nhẹ Cố Niệm Niệm đã ngã lăn trên mặt đất.
“Phanh!”
Cái bát trong tay dì Lý rơi trên bồn rửa vỡ tan.
“Cố tiểu thư!”
Sắc mặt và trắng bệch nâng Cố Niệm Niệm dậy: “Cháu không sao chứ.”
Lúc nói chuyện thanh âm dì Lý đều run rầy.
Có Niệm Niệm lại cảm tháy chỉ là cái mông có chút đau, cô bám vào tay dì Lý muốn đứng lên: “Chỉ ngã một cái, không đến mức như vậy.”
Vừa dứt lời cô liền sững sờ, dưới thân cảm thấy một dòng chất lỏng.
Có Niệm Niệm nhìn xuống.
Hôm nay cô mặc một bộ váy liền trắng, chỉ cần hơi mở ra là có thể tháy quần lót bên trong.
Lúc này quân lót nhiễm đỏ một mảnh.
“Di Lý.” Cố Niệm Niệm kinh khoảng nhìn bà.
Cô mặc dù không có kinh nghiệm, thế nhưng cũng từng xem qua tivi.
Nữ nhân mang thai trong tivi không phải ngã một cái sẽ chảy máu sao? “Có tiểu thư, dì đáng chết, dì đáng chết” dì Lý trở tay cho mình máy bạt tai.
Nói xong nước mắt bà liền chảy ra.
Có Niệm Niệm hít sâu một hơi, hiện giờ dì Lý luống cuống nhưng cô phải trần định.