Tiếng cô vô cùng ngọt ngào, lại lớn nữa, chắc chắn mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
Có Niệm Niệm tự nhận mình không phải là một bạch liên bông.
Người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ đối xử tốt gấp bội.
Nhưng nếu người khác đụng phải cô, cô cũng không phải thánh mẫu.
Cô thấy rõ vẻ mê mệt của Cố Xảo Xảo và Lưu Tư Ngữ, cố ý kích thích các cô ả.
Quả nhiên, hai người này nghe thấy Cố Niệm Niệm gọi Ôn Đình Vực là chồng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Ôn tổng, loại người này sao xứng gọi anh là chồng? Anh biết cô ta có bối cảnh thế nào không?”
Lưu Tư Ngữ không nhịn được, nhảy xổ ra.
“Cô ta là con gái nhà nghèo, đứa con gái xuất thân bình dân thế này sao xứng với anh được?” Lưu Tư Ngữ chỉ vào căn hộ của họ: “Ôn tổng anh xem, cô ta ở cái loại nhà nghèo hèn thế này đây!”
Lưu Tư Ngữ là thiên kim tiểu thư ở biệt thự, mà ngay cả tư cách đứng trước mặt Ôn Đình Vực cô ta còn không có. Cố Niệm Niệm dựa vào đâu lại dám gọi Ôn Đình Vực là chồng!
Cố Niệm Niệm ngủ với thằng em đần của cô ta đã là với cao rồi! Thế mà cũng xứng nhúng chàm Ôn Đình Vự!
c “Cô ấy không xứng, cô xứng sao?” Ngữ khí Ôn Đình Vực bình thản nhưng lại mang cơn rét lạnh như sương sớm mùa đông.
Lưu Tư Ngữ á khẩu.
Có ta không xứng với Ôn Đình Vực?
Thế mà Có Niệm Niệm lại xứng sao.
Lưu Tư Ngữ khô khốc cả miệng, cô ta lắp bắp nói: “Ôn tổng, Cố Niệm Niệm sẽ gả cho thằng em đần kia của tôi.”
Ý cô ta là, Cế Niệm Niệm chỉ xứng gả cho một thằng đần đàu óc có vấn đè, thế thì Ôn Đình Vực sẽ không muốn dây gì với cô nữa đúng không.
Cố Niệm Niệm nghe Lưu Tư Ngữ nói vậy, đáy lòng thầm căng thẳng.
Cô biết đàn ông thích sĩ diện, huống chỉ Ôn Đình Vực còn là nhân vật lớn như vậy.
Lưu Tư Ngữ nói Cố Niệm Niệm phải gả cho một thằng đần trước mặt nhiều người như vậy, Ôn Đình Vực có còn nguyện ý cùng cô có một cuộc hôn nhân trên hợp đồng nữa hay không?
Mặc dù biết người đàn ông trước mặt là người hô mưa gọi gió không chỉ ở thành phố A, mà còn trong và ngoài nước, thế mà Cố Niệm Niệm không có chút ý định trèo cao nào.
Nhưng cô lại cần một cuộc hôn nhân trên hợp đồng với người đàn ông này, bởi vì chỉ có thế cô mới có thể thoát khỏi việc phải gả cho một thằng đần mà gia đình an bài.
“Cô gái tôi muốn cưới, em trai cô dám cưới sao?” Không do dự chút nào, Ôn Đình Vực nói thẳng ra miệng.
Câu nói này như tát mạnh vào mặt Lưu Tư Ngữ.
Người đàn ông này đẹp trai đến phát điên luôn rồi, Cố Niệm Niệm suýt thì hú hét ầm lên.
Ngay khi Ôn Đình Vực nói câu “cô gái mà tôi muốn cưới, em trai cô còn dám cưới sao?”, trái tim nhỏ của Cố Niệm Niệm đập nhanh vô cùng.
Lưu Tư Ngữ ngu người luôn rồi.
Cố Xảo Xảo đứng bên cạnh cũng ngu luôn.
Ôn Đình Vực, tổng giám độc tập đoàn toàn cầu YS, lại muốn cưới con nhỏ Cố Niệm Niệm không bằng cô ta, khiến cô ta chướng mắt sao?
Cố Xảo Xảo nghỉ ngờ tai mình có vấn đề rồi.
“Đi thôi.” Ôn Đình Vực nói với Cố Niệm Niệm.
Cố Niệm Niệm vào xe cùng Ôn Đình Vực, con đường ngắn ngủi mà cô lại cảm thấy dài đằng đãng.
Cô biết chuyện này có nghĩa là mình vừa cho đi điều gì, có nghĩa là cô và Ôn Đình Vực sẽ chính thức trở thành vợ chồng trên hợp đồng.
Đổi với Ôn Đình Vực, cô gần như xa lạ hoàn toàn. Họ cũng mới chỉ quen nhau máy ngày ngắn ngủi.
Cố Niệm Niệm cắn môi. Cứ vậy đi, dù sao cũng tốt hơn dâng mình cho một thằng đần.
Cô không chùn bước, đi thẳng ngồi vào xe, Ôn Đình Vực theo Sau.
“Chờ chút! Chờ chút!” Chu Mỹ Ngọc lúc này mới kịp phản ứng, vội đuôi theo.
“Mở cửa sổ, mở cửa sổ ra.” Chu Mỹ Ngọc vuốt vuốt cửa sổ xe.
Ôn Đình Vực nhìn về phía Có Niệm Niệm.
“Mở đi.” Cố niệm Niệm nói.
Cô muốn nghe thử xem Chu Mỹ Ngọc sẽ lại nói lời khó nghe gì, để cô càng kiên định với việc rời khỏi cái nhà này hơn.
Cửa số xe chậm ra hạ xuống.
“Tiền cưới đâu, năm mươi vạn tiền cưới mà cậu đồng ý đâu!”
Ánh mắt kinh người của Ôn Đình Vực quét đến nhưng Chu Mỹ Ngọc vẫn kiên định nói.