Ôn Đình Vực vô cùng nỗi bật trong đám người.
Trong đám đàn ông mặc vest, giày da, chỉ có một mình anh khoác áo dạ xám tro, khiến dáng người thon dài, cân đối của anh càng nỗi bật hơn so với đàn ông bình thường.
Ngũ quan anh như được tạo hình một cách tinh tế. Mặt mũi góc cạnh rõ ràng, đường nét như một bức tượng tinh xảo, có một loại khí thế xuất chúng bức người.
Đám người đi cùng anh vào như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, đứng bên cạnh nhưng lại sợ mạo phạm, không dám đến quá gần.
Sự uy phong, khí khái này, cứ như bậc quân vương giá lâm.
Lúc đến thị sát chỗ phơi trà, đột nhiên gây nên một trận huyên náo.
Ôn Đình Vực hơi nhíu mày, bước chân tiến nhanh về phía trước.
Bước chân của anh trầm ổn, nhấc chân thôi cũng đầy vẻ quý phái.
Đến khi đến gần rồi mới phát hiện có một nữ công nhân té xỉu.
Công nhân nữ ở công đoạn phơi trà phải mặc đồ bảo hộ vô cùng kín kế, trên mặt còn phải đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt và hàng mi run rẩy như cánh bướm, không hiểu sao Ôn Đình Vực lại có cảm giác quen thuộc.
Đột nhiên có một công nhân nữ ngã xuống đất ngất xỉu, mọi người đều hoảng hót, nhao nhao, luống cuống hết cả lên.
Ôn Đình Vực nhanh chóng ôm lấy cô: “Chỗ này có nơi nào râm mát không?”
“Có có có, Ôn tổng, cạnh đây có phòng làm việc.” Quản lý Lý của xưởng trà cuống quít nói.
“Bảo người đưa thuốc giải nhiệt đến đây, gọi cả bác sĩ đến nữa.” Ôn Đình Vực ra lệnh.
Trong đám người, chỉ có mỗi anh tỉnh táo và bình tĩnh nhất, cuối cùng lại trở thành người chủ trì cục diện.
Ôn Đình Vực ôm nữ công nhân đi đến văn phòng làm việc bên cạnh.
Quản lý Lý ném lại một câu với đám người sau lưng: “Đi làm chuyện của các người đi.”
Rồi vội vã gọi bác sĩ.
Hà Thư Thư hơi do dự, cuối cùng vẫn đi theo.
Cậu ta thấy Ôn Đình Vực đặt Cố Niệm Niệm trên ghế sô pha, cởi cúc áo của Cố Niệm Niệm.
“Anh làm gì vậy!” Hà Thư Thư không kiềm được, lớn tiếng nói.
Cậu ta sợ người đàn ông này chiếm tiện nghi của Cố Niệm Niệm.
Ánh mắt sắc bén của Ôn Đình Vực quét qua Hà Thư Thư.
Nữ công nhân này bị cảm nắng nhẹ, anh cởi đồ chống nắng bên ngoài là để giải nhiệt cho cô.
Nhưng tất nhiên anh sẽ không giải thích cho người này nghe.
Đối với những lời Hà Thư Thư hỏi, Ôn Đình Vực không buồn quan tâm, tiếp tục cởi mũ rộng vành của công nhân nữ này và khẩu trang trên mặt.
Hà Thư Thư muốn tiến lên ngăn cản, nhưng không hiểu sao lại không thể nhúc nhích, như thể bị dính chặt xuống đắt.
Mới vừa rồi, ánh nhìn người đàn ông kia quét đến mang mười phần khí thế, như thế bão táp từ chân trời, ép cho người ta không thở nỗi.
Trước mặt người đàn ông có khí thế cường đại này, anh cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Tháo khẩu trang xuống, một khuôn mặt trắng bệch có nét thanh thuần lộ ra.
Gương mặt này rất đặc biệt, nhìn có vẻ đơn thuần, giữa mi tâm lại phảng phất như toát ra vẻ quyết rũ, phong tình.
Ôn Đình Vực hơi giật mình.
Lại là cô?
Lúc này, quản lý Lý dẫn theo bác sĩ, vội vàng chạy đến.
Bác sĩ cho Cố Niệm Niệm uống thuốc giải nhiệt.
“Không có vấn đề gì, chỉ là thân thể hơi suy nhược, thêm ánh nắng gay gắt, lát nữa sẽ ổn thôi.” Bác sĩ nói.
Ôn Đình Vực nhíu mày.
Sự việc hôm nay hơi kỳ lạ. Sao anh lại gặp cô gái này hai lần liên tiếp?
Nếu nói lần đầu gặp là do cô gái này cố gắng tạo cơ hội, nhưng buổi chiều đến xưởng hoàn toàn là ý định đột xuất của anh.
“Cô gái này là ai?” Ôn Đình Vực lạnh lùng hỏi.
Quản lý Lý giật mình, tưởng rằng nữ công nhân này đột nhiên ngất xỉu làm ảnh hưởng đến nhã hứng thị sát của Ôn Đình Vực.
“Thành thật xin lỗi Ôn tổng, tôi cũng không biết tại sao lại có người đột nhiên té xỉu.”
“Đừng nói linh tinh, nói tôi biết cô ta là ai.” Ôn Đình Vực ngắt lời quản lý Lý.
Cô ta là ai? Quản lý Lý đần cả mặt ra.