Cố Niệm Niệm cảm thấy cần phải biểu đạt thái độ của mình ra.
“Tôi không quan tâm chuyện cô cảm thấy tôi thế nào.” Ánh mắt Ôn Đình Vực lương bạc: “Cô cảm tháy tôi ra sao là chuyện của cô.
Cố Niệm Niệm cảm giác như nắm đắm nện lên trên bông, ngay cả độ đàn hồi cũng chẳng có.
Đây là một gã đàn ông tồi, cô nghĩ kể từ sau sự kiện ngày hôm qua thì địa vị của Ôn Đình Vực trong lòng cô đã xuống dốc không phanh.
Ôn Đình Vực rất kiên nhẫn đút cơm cho Cố Niệm Niệm xong lại sang đút canh cho cô.
Sau khi ăn hết súp Cố Niệm Niệm sờ sờ cái bụng tròn vo của mình rồi chỉ vào trái cây nói: “Tôi muốn ăn cái trái đó.”
Hôm nay cô sai sử Ôn Đình Vực cảm thấy đặc biệt hiển nhiên, đặc biệt đúng lý hợp tình.
Ôn Đình Vực lại đưa trái cây cho cô ăn.
“Cô ăn uống cũng nhiều đấy, có giống người bệnh đâu.”
“Anh quản được sao?” Cố Niệm Niệm hung hăng cắn một miếng.
Ôn Đình Vực cười lắc đầu, đây là lần đầu tiên trong ngày mặt anh hiện lên nụ cười.
: Người ta cực kỳ đẹp trai, cười một phát trong khoảnh khắc như có muôn vàn đoá hoa nở rộ, làm y tá tiến vào chuẩn bị kiểm tra cho Cố Niệm Niệm nhìn ngây người.
Đúng lúc Ôn Đình Vực có cuộc gọi đến nên anh đi ra phòng bệnh nhận điện thoại.
“Đó là chồng cô à? Đẹp trai quá đi.” Y tá thở dài nhìn bóng dáng Ôn Đình Vực rời đi.
Cô ta cũng biết người trước mắt chính là Ôn Đình Vực, tổng giám đốc của Tập đoàn YS nỗi tiếng.
Cố Niệm Niệm trợn tròn mắt: “Đẹp trai hả? Cực phẩm xấu trai!”
Y tá cảm thấy thẳm mỹ quan của hai người không chung giống nhau.
Cô ta lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể của Cố Niệm Niệm, lúc đợi, Cố Niệm Niệm nói: “Cô y tá, tôi truyền dịch cả buổi chiều rồi, tay tê rần hết lên.”
Y tá mím môi cười: “Đúng thật là truyền dịch khá lâu, nhưng tay cô tê thì chắc vừa rồi tay của tiên sinh cô còn tê hơn. Tay cô cứ rúc vào lòng ngực, anh ấy vẫn luôn cầm tay cô.”
Cố Niệm Niệm sững sờ, trong lòng nói không rõ là loại tư vị gì nảy lên.
Trăm triệu lần không được cảm động, Cố Niệm Niệm tự nhủ bản thân.
Cố Niệm Niệm, mày không thể cứ mềm lòng mãi như vậy được, mày quên ngày hôm qua người đàn ông đó đối xử mày ra sao hải “Nhiệt độ bình thường.” Y tá lấy nhiệt kế ra xem: “Đêm nay ở lại quan sát một đêm là có thể xuất viện.”
Sau khi y tá rời đi không lâu thì Ôn Đình Vực trở vào: “Đêm nay em ở đây trước một đêm, ngày mai chúng ta trở về.”
“Chúng ta?” Cố Niệm Niệm nghe ra điểm không thích hợp: “Chẳng lẽ anh định ở lại đây?”
“Đúng vậy.”
“Anh… Anh tính lần nữa chiếm tiện nghi của tôi hay gì?” Cế Niệm Niệm khiếp sợ, phải biết rằng cái phòng bệnh này có một chiếc giường thôi đó.
Ánh mắt Ôn Đình Vực ngưng tụ, người phụ nữ này sao suốt ngày cứ nghĩ anh có chiếm tiện nghi của cô không thế.
“Em yên tâm đi, tôi chỉ ngồi bên cạnh thôi.” Ánh mắt Ôn Đình Vực hơi tối: “Tôi ở đây canh giữ em là vì tôi khiến em bị bệnh, chứ không có ý gì khác.”
Cố Niệm Niệm “À” một tiếng.
Ngữ điệu của Ôn Đình Vực nghe sao như kiểu cô tự mình đa tình ghê vậy.
Lúc ngủ Cố Niệm Niệm dùng chăn gắt gao trùm kín bản thân mình: “Tôi ngủ đây.”
“Ngủ ngon.” Ôn Đình Vực ngồi bên cạnh giường bệnh, dáng người thẳng tắp.
Vốn dĩ Cế Niệm Niệm muốn để anh trở về ngủ nhưng lời nói đến bên miệng lại tụt về.
Ngày hôm qua Ôn Đình Vực đối xử với mình như vậy mà bây giờ mình mềm lòng, thế sao được. Cố Niệm Niệm ghét sự mềm lòng của bản thân.
Ôn Đình Vực ngồi kế bên cạnh mình, thêm ban ngày nữa cũng là cả ngày, Cố Niệm Niệm cho rằng bản thân rất khó chìm vào giấc ngủ.
Nhưng có lẽ do mệt nên cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến, Cố Niệm Niệm mơ mơ màng mà ngủ thiếp đi, ngoài ra thật sự là ngủ say như chết.
Sau khi Cố Niệm Niệm ngủ rồi Ôn Đình Vực dùng di động để đọc e-mail công ty, khi nhìn lại bỗng nhiên cảm giác bản thân bị ôm.