Long Phi Ly sắc mặt khẽ biến, cũng không dự đoán được nàng sẽ trả lời như vậy , hắn là hoàng đế, chưa từng có người nói nói chuyện với hắn như vậy.
.
Tuyền Cơ vừa nói xong, nghĩ cũng có chút sợ hãi. Nàng nhận ra được sắc mặt Long Phi Ly thay đổi.
Không khỏi hơi hơi cúi mặt xuống, lại nhìn thấy đôi giày thêu minh hoàng của hắn đang đi đến gần.
Mỗi một bước kia đều giống như đi vào trong lòng của nàng.
Nhưng mà, hắn đi thật là…. Chậm, hắn tuyệt đối là cố ý , chiến thuật tâm lý thật giảo hoạt.
Trong lòng nàng càng ngày càng nặng nề.
Một lời không hợp ý thì đã động võ… Đầu gà đông lạnh chỉ còn lại có tám chữ to này.
Rốt cục, nhịn không được nhìn xem trái phải, xem phương hướng nào có thể chạy trốn mà không dễ dàng bị bắt.
Có vẻ là cách nào đều không thể thực hiện được, hắn biết võ công, khinh công… thân thủ nhanh còn hơn võ công của hắn.
Rừng lan rậm rạp này, tựa hồ gọi trời không nghe, gọi đất không thấu, ách, đương nhiên, chờ khi hắn đem nàng lôi ra ngoài đường lớn kia, người trong cung này cũng chỉ sẽ nói, Hoàng Thượng anh minh.
Nhưng thật ra đường thủy có vẻ được, hắn không biết bơi.
Nhảy xuống hồ… ? với ý tưởng như vậy, nàng không khỏi cười xì một tiếng.
Long Phi Ly chớp chớp mi mắt thật mạnh.
Nữ nhân này thật là, có thể như vậy tự biên tự diễn.
Trên điện, mấy ngày nay Niên tướng Vĩnh Hoa lo lắng trong lòng, vẻ mặt lo lắng này hiện rõ trên mặt, ai chẳng biết Niên phu nhân bị bệnh?
Niên Tuyền Cơ. Ngay lúc tiểu đồng kia đem giấy giao cho ngươi không lâu, ám vệ đã đem tin tức báo cho ta.
Thái Hậu ở Hoa Âm Cung thiết yến, thứ nhất là vì Ngọc Trí, thứ hai liền vì ngươi.
Trò chơi mèo vờn chuột, như thế nào mới được cho là chắc chắn nhất? Đó chính là lưỡng bại câu thương, bên thứ ba thu được thắng lợi mà không tốn một quân nào.
Thái Hậu là một người phụ nữ thông minh, nàng rất rõ ràng quy tắc trò chơi này.
Ngày đó, thật ra đâu phải vì chất nữ Hoa Phi mà dùng cớ hạ độc để đẩy ngươi vào con đường chết. Thật ra thì nàng luôn luôn giúp Niên tướng tạo ra lý do để tạo phản.
Nếu ngươi chết đi, làm cha như Niên Vĩnh Hoa liền có cớ lật đổ hoàng đế. Trẫm bảy tuổi ngồi vào vị trí này, không dám một ngày chậm trễ, dùng thời gian hơn mười năm mới củng cố Tây Lãnh được an bình phồn hoa, Niên tướng muốn làm phản cũng phải tìm được một lý do đường hoàng , nếu không làm sao mà che mắt người trong thiên hạ.
Cho nên, Niên Tuyền Cơ, kỳ thật ngươi có biết hay không, người muốn ngươi chết nhất, là chính cha của ngươi.
Lần trước Thái Hậu kế hoạch không thành, hiện tại, nàng ta đang chờ ngươi đưa ra lý do thăm bệnh, lấy cớ Niên tần cùng gia đình bên ngoại nhiều lần qua lại mà sau này tạo thành tội trạng để giết ngươi.
Trẫm vẫn chờ ngươi đưa ra để nghị về thăm nhà, ngươi quả nhiên không làm cho trẫm thất vọng.
Hết thảy mọi việc đều nắm ở trong tay, nên có cảm giác như thế nào?
Vui vẻ?
Trẫm chỉ biết là, trẫm hiện tại cũng không thoải mái.
Ngươi vừa bước vào cửa lớn của Hoa Âm Cung, một thân quần áo đỏ rực rỡ, váy rũ , tay áo hơi hơi chuyển động, con bướm thêu trên tay áo khẽ lay động như muốn bay ra.
Ngươi thấp giọng nói gì đó với người cung tỳ bên cạnh.Ngươi đang cười.
Nụ cười như nắng ban mai, thật là chói mắt.
Trẫm chán ghét nụ cười của ngươi.
Ở kỳ viên, bên cây Tía Tô ngàn năm, ngươi nói ngươi thích trẫm, ngươi nguyện ý vì trẫm mà thay đổi.
Thích? Đây là cách mà Niên Tuyền Cơ thích sao?
Chọc cho Ngọc Trí vui, dùng trẫm trao đổi để lấy vật gì đó trong tay muội muội, ngươi trả lời … Không chút do dự.
Môi của ngươi hơi nhếch lên, vẫn là nụ cười tươi như vậy.
Được lắm, thật sự được lắm.
Hiện tại giờ, ngươi lại cười cái gì?
“Vật gì đó trên tay Ngọc Trí, nàng không muốn nói cho trẫm, vậy thì thái độ thay đổi nãy giờ của nàng, Niên tần có lẽ nguyện ý nói với trẫm chăng?”
Thanh âm trầm lãnh vang trên đỉnh đầu, một cảm giác sợ hãi không hiểu đang đến gần. . . . . Nhìn chằm chằm đôi giày nam nhân trong bụi cỏ đang đến gần trong gang tấc, Tuyền Cơ bất giác chà xát hai lòng bàn tay, trong lòng bàn tay, đều là mồ hôi lạnh.
Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ nói: “Hoàng Thượng muốn nghe, thần thiếp tất nhiên là ngàn tình vạn nguyện, chỉ là, Hoàng Thượng có thể đáp ứng thần thiếp một việc trước hay không? Người có thể đứng tại chỗ đừng nhúc nhích được hay không? “
Nàng thật sự sợ hãi hắn tới gần.
Long Phi Ly cười lạnh, “Đừng nói điều kiện với trẫm, có lẽ nàng không quên nô tài ở Phượng Thứu Cung của nàng đang quỳ đến ngày mai?”
“Người ——” Tuyền Cơ quýnh lên, vội đứng lên.
Hai người bất quá cách nhau nửa bước, hắn cao nàng thấp, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Ánh mắt hắn rét lạnh cùng tức giận, nàng thề, vừa rồi khi vừa đối mặt , nàng nhìn được rõ ràng.
“Thần thiếp vừa rồi chỉ suy nghĩ la, nếu người muốn trừng phạt thần thiếp, thần thiếp có thể… nhảy xuống hồ chạy trốn, bởi vì người không biết bơi.” Tuyền Cơ phẫn nộ nói, nghĩ nghĩ, lại nhanh chóng bổ sung, “Thiếp tuyệt đối không có tính đẩy người vào trong hồ.”
Nói xong, nàng ngẩn ngơ, trời thật muốn triệt đường sống của nàng mà, nàng nói như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Ngẩng đầu nhìn đến, bạc môi người nọ khẽ nhếch, ánh mắt thâm trầm giống như đầm nước.
Nàng không tự chủ mà nhìn hắn…
Đôi mi hắn sắc bén giống như ngay sau đó liền muốn đem cổ của nàng vặn gãy.
Bất ngờ, hắn lạnh lùng cười, xoay người vòng lại, thong thả bước đến bên hồ,
” Ý tưởng này thật là tuyệt lắm.” Thanh âm của hắn nhàn nhạt truyền đến, “Trước đêm trẫm đăng cơ, ở trong này bị người ta đẩy xuống.”
Tuyền Cơ cả người chấn động.
Hai tròng mắt trợn lên, ánh mắt kinh ngạc dừng trên bóng dáng cao lớn của hắn.
Không biết rõ trong đầu nghĩ cái gì, đã đi đến sau lưng hắn.
—— Trước đây người không khi nào cần người khác bảo vệ sao? Nàng từng phẫn nộ nói với hắn như vậy.
Hắn nói, thật có lỗi làm cho nàng thất vọng rồi, trẫm không có.
“Nàng không phải muốn trẫm cách xa nàng một chút sao? Đi qua đây làm gì?” Hắn cười lạnh.
Tuyền Cơ làm chuyện mà sau này mỗi lần nghĩ lại mặt nàng đều nóng lên.
Nàng giơ tay ra ôm chặt lưng hắn.
Cái ôm này, đã gây ra chuyện.