“Được rồi!” Tuyền Cơ gật đầu. Đúng lúc nàng cũng đang cảm thấy u uất thương tâm, ra ngoài một chuyến thả lỏng tinh thần, hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
“Trong cung thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, muội tuy là công chúa nhưng cũng không thể tuỳ ý ra vào, có phải muội đã có cách xuất cung?” Nàng ngẫm nghĩ, lại hỏi.
Tuyền Cơ trừng mắt, “Muội chỉ biết có mai thôi, Cửu ca của muội có lẽ còn đang ở điện Kim Loan, nhân lúc này chúng ta mau trở về thôi, để đến lúc hắn xử lý xong việc tới tìm thì muội sẽ gặp rắc rối mất. Ta sẽ đi cùng muội, mau nghĩ cách đi.”
Hai người men theo lối nhỏ um tùm đi, từ lãnh cung trở về cung Phượng Thứu, phải đi qua ngự hoa viên.
Không ngờ ở đình bát bảo phía trước lại thấy hơn mười vị tần phi đang cười nói chuyện phiếm.
Chủ tử đang nói chuyện phiếm, bọn nội thị nhàn hạ không việc gì làm liền đứng ngó quanh.
Ngọc Trí rùng mình, nói: “Niên tẩu đi mau.”
Tuyền Cơ vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn về phía đình.
Ngọc Trí thầm nhủ không tốt, Tuyền Cơ đã đi về phía đình. Nàng khẽ cắn môi, chạy đuổi theo.
“Sao tỷ lại ở chỗ này?”
Tuyền Cơ dừng lại trước một vị phi tần áo xanh, lạnh lùng hỏi.
Thấy có chuyện hay, cả đám phi tần nhất loạt ngừng nói chuyện, nhìn phía Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ cười, đều có mặt đông đủ .
Hoàng hậu, Hoa phi, Tuệ phi, An Cẩn, nhiều quý nhân tài tử khác, còn có nàng ta.
Nữ tử váy xanh, chậm trãi nhướng mày, nhẹ nhàng cười, “Muội muội.”
Lần này quả thật nàng ta càng nên gọi nàng là muội muội, hai tỷ muội cùng nhau hầu hạ một nam nhân, Tuyền Cơ suýt cười ra tiếng, cuối cùng chỉ chậm rãi nói:
“Dao Quang tỷ tỷ.”
Hoàng hậu nhíu mi nói: “Sao Tuyền Cơ muội muội lại ăn mặc như vậy ? Chủ tử nên làm gương, muội như vậy chẳng phải khiến lũ nô tài ở dưới chê cười?”
Hoàng hậu từng có ân tình nói giúp nàng, tuy rằng khó phân biệt đó là thật hay giả nhưng Tuyền Cơ là người luôn nhớ ơn, không muốn đụng chạm với nàng, cúi người thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương nương giáo huấn rất phải, Tuyền Cơ biết sai.”
“Sao sắc mặt Niên tần lại khó coi thế kia? Tỷ muội một nhà gặp mặt, nên vui mừng hoan hỉ mới phải.” Hoa phi che miệng cười khẽ.
Tuyền Cơ nhẹ giọng nói: “Không biết Hoa phi nương nương đang nói Niên tần nào đây?”
Lúc này, Tuệ phi cười nói: “Niên muội muội, muội nửa bước chưa ra Phượng Thứu cung, các tỷ tỷ đều còn tưởng rằng muội chưa biết, quả là tỷ muội một nhà, tính tình tâm lý giống nhau, quả thực tỷ tỷ của muội cũng đã được hoàng thượng sắc phong làm tần.”
An Cẩn đứng một bên, tuy tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng khoé miệng cũng khẽ yêu kiều cong lên.
Lúc trước nghe nói thân thể Niên tần không khỏe, hoàng đế ban thưởng nhà cửa ở ngoài cung để tĩnh dưỡng, sau không biết vì sao lại hồi cung trở về, đích thân Hoàng đế hạ lệnh không cho phép bất luận là kẻ nào tới làm phiền nàng nghỉ ngơi, ai vi phạm sẽ phạt thật nặng.
Mọi người thật không ngờ, một chuyến vi hành tới Niên phủ, Hoàng đế càng trở nên bội phần sủng ái Niên tần. Nhưng bí ẩn nhất là Hoàng thượng cũng mang theo Niên đại tiểu thư – Niên Dao Quang hồi cung.
Nếu không phải hoàng đế hạ lệnh cấm, ai cũng muốn tới Phượng Thứu cung thăm dò, nịnh nọt.
Chư phi cũng không biết tính tình Dao Quang trước đây thế nào, nhưng dường như tính nàng ta khéo léo hơn Tuyền Cơ rất nhiều, vừa tiến cung, đã tới các cung bái phỏng, tặng lễ vật, hoàng đế đã truyền ghi vào ngườiọc điệp, ban cho nàng ta làm tần, chỉ chờ phủ nội vụ chọn ngày, cùng với An Cẩn làm lễ nhận sắc phong.
Hôm nay, nàng ta lại mang các loại hạt dưa và trái cây mời các cung tới ngự hoa viên thưởng thức, mọi người không biết thái độ của hoàng đế đối với Niên Dao Quang thế nào, cũng muốn dựa nhờ trụ cột của nàng ta, nên đều tới.
Hiện tại… lại có trò hay để xem.
Nghe đồn tỷ muội Niên gia, hình như… cũng không được hòa thuận lắm.
Bằng không, mấy ngày Niên Tuyền Cơ dưỡng bệnh, tuy nói Hoàng đế hạ lệnh, sao hai tỷ muội họ lại không xin hoàng thượng cho gặp mặt nhau một chút ?
Tuyền Cơ cũng không để ý đến Tuệ phi, rõ ràng nàng biết mình đang làm chuyện không khôn ngoan, nhưng trong tim trống rỗng cùng bi phẫn, thực sự rất đau đớn.
Hắn đưa nàng an bài ở biệt viện kia, lại ở trong cung làm chuyện mờ ám.
Trong biệt viện hắn chiếm lấy nàng, sau đó thì sao? Cùng với Dao Quang ôm nhau ngủ?
Vứt bỏ một xó, trở về lại cấm túc, tất thảy hẳn chỉ để nàng không biết hắn dẫn theo Dao Quang trở về.
Tính giấu diếm bao lâu? Có thể giấu giếm cả đời sao? Vì sao không muốn nàng biết? Sợ nàng thương tâm? Hắn còn sợ nàng thương tâm khổ sở sao? Nếu sợ, vì sao còn muốn đem Dao Quang mang về? Có phải lại vì lý do chính trị không? Nếu là như thế, vì sao không nói với nàng, vì sao?
Điệp Phong nói, đêm nay hắn sẽ đến cung Phượng Thứu, đây là có ý gì, bố thí cho nàng chút an ủi sao?
“Sao tỷ lại ở chỗ này?” Nàng nhẹ giọng hỏi lại, một câu hỏi không khôn ngoan một chút nào.
Ánh mắt Dao Quang có phần mị hoặc, nhìn nàng một chút, lời còn chưa nói mà trên mặt đã đỏ bừng ngượng ngùng, rồi nhẹ nhàng nói:
“Đã khiến các vị tỷ muội chê cười. Muội muội, là đêm muội ở trong nhà bị thương, Hoàng thượng người… sủng hạnh ta.”
Nếu không phải Ngọc Trí đỡ ở phía sau thì Tuyền Cơ đã ngã xuống. Cõi lòng nàng tê tái, đau thương muôn phần, dòng chất lỏng ngọt tanh* trào lên trong ngực (* là máu ý), chỉ lẩm bẩm nói: “Tỷ nói cái gì?”
Chung quanh có tiếng cung phi che miệng cười nhẹ, Dao Quang thẹn thùng nói: “Muội muội đừng nữa hỏi.”
“Niên tẩu.” Thân mình Tuyền Cơ run run từng trận, Ngọc Trí ảo não lo lắng sắp khóc.
Dường như lúc này Tuyền Cơ đã khôi phục bình tĩnh, khóe miệng chậm rãi gượng lên chút ý cười.
“Ta không tin, tỷ cùng ta đi, chúng ta đi hỏi hắn.”
Nàng nói xong, nhẹ nhàng đẩy Ngọc Trí ra, một mặt lại nắm lấy cổ tay Dao Quang, hướng phía trước đi tới.