“Vâng”. Ánh mắt Bạch Chiến Phong sáng ngời, ngữ khí kiên định không dễ gì thay đổi.
Thanh Loan nhào vào trong lòng Khang Ninh, khóc òa, Khang Ninh vốn thương Thanh Loan, thấy vậy không đành lòng, nói: “Chiến nhi, Thanh Loan từ nhỏ lớn lên bên con, hai nhà đã vốn biết nhau, dung mạo và võ công cao cường, có chỗ nào không xứng với con, nương nghĩ, nếu con thật sự thích, thì thôi lấy cô nương kia làm thiếp, còn chính thê….”
“Nương” Bạch Chiến Phong cắt lời Khang Ninh, cương quyết nói: “Việc nạp thiếp xin nương đừng nhắc tới nữa, con đã có ý lấy nàng, nàng sẽ là chính thê của con, cả đời con chỉ có một mình nàng, không thêm một ai khác. Con không thể để nàng chịu ủy khuất”.
Bạch Chiến Phong là một người con cực kỳ có hiếu, tính tình nhã nhặn ôn hòa trầm tĩnh, đâu đâu ở quận Yên Hà cũng nói Phong Chiến Bách là một công tử ôn nhã như ngọc, nhưng trong lòng Bạch Chiến Chỉ và Khang Ninh đều biết, đứa con trai này tính tình kiên định, không bao giờ đắn đo một khi đã quyết định việc gì, tuyệt đối không sửa đổi.
Nghe Bạch Chiến Phong nói vậy, giận dữ cùng với thương tâm trong lòng Thanh Loan lan tràn, vùng dậy từ trong lòng Khang Ninh lao về phía Tuyền Cơ, Tuyền Cơ nhìn Chiến Phong quỳ trên mặt đất, thấy thú vị cũng bắt chước hắn ngồi xổm xuống, luồng kình phong bạt tới, nàng hoảng sợ, nhưng không né tránh, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Một tiếng kêu ẩn nhẫn đau đớn, thân mình nàng đã được người ta ôm lấy, nàng tò mò, trợn mắt nhìn, Bạch Chiến Phong chắn trước mặt nàng, chưởng của Thanh Loan dừng trên người hắn.
Mọi người thấy vậy kinh ngạc giật mình, hơi thở như ngưng lại.
Ngũ Thất cả giận nói: “Biểu tiểu thư, cô làm cái gì vậy?”
“Biểu ca, vì sao huynh lại che cho nàng ta? Rõ ràng huynh có thể tránh đi, vì sao lại không tránh?”. Thanh Loan lẩm bẩm.
Ánh mắt Bạch Chiến Phong tối xầm lại, nhìn về phía Thanh Loan: “Thanh Loan, muội là muội muội của ta, ta bỏ qua cho muội, ta bảo vệ nàng, vì nàng là thê tử của ta, nhưng, nếu có lần sau, chắc chắn ta sẽ không khách khí nữa, muội hiểu chứ?”
Thanh Loan khóc thất thanh, bịt miệng, chạy ra khỏi phòng.
Nhan Thư Vọng thở dài: “Dượng, dì, con đi xem nàng ấy”.
Khang Ninh cười khổ, bàn tay khẽ vẫy Dung Thẩm Nhi, người sau hiểu ý, nói: “Biểu thiếu gia, chuyện con gái hãy để nô tỳ đi thì tốt hơn”.
Bạch Chiến Chỉ vỗ vỗ vai phu nhân, nói: ” Việc đón dâu về sau hãy nói, nhưng độc trên người tiểu cô nương này, nàng xem phải làm sao bây giờ?”.
Khang Ninh nhăn mày không nói, tay kéo Bạch Chiến Phong, Bạch Chiến Phong chăm chú :”Nương, cứ nói đừng ngại”.
“Độc này có tên là ‘hoa lạc hoa khai bách niên hiểu’”, Khang Ninh cười khổ, ngập ngừng không nói tiếp.
Nhan Thư Vọng mặc dù nghĩ đến Thanh Loan, nhưng nhìn thấy bộ dáng khó xử của Khang Ninh, bất chợt cũng không khỏi tò mò việc Tuyền Cơ trúng độc, nói: “Thực là một cái tên phong nhã.”
Quản gia Thạch Thúc từ trước tới giờ vẫn yên lặng không lên liếng, bỗng chợt nói: “Biểu thiếu gia, thiếu gia đừng thấy tên này hay, phàm là vật độc, nhìn càng đẹp càng hấp dẫn lại càng độc, tên này càng hay…..”
Bạch Chiến Phong nhìn Tuyền Cơ đang ôm đầu không biết nghĩ tới cái gì, trong lòng khẽ run, nắm chặt tay nàng, nói: “Thạch thúc, thúc là cao thủ dùng độc, có thể giải thích rõ hơn không?”
Thạch thúc cùng Khang Ninh liếc mắt nhìn nhau, hai người một người là cao thủ dùng độc, một người là danh y lẫy lừng, lúc này sắc mặt cả hai đều lộ vẻ đăm chiêu khó nghĩ.
“Nương, Thạch thúc.” Bạch Chiến Phong cắn răng thúc giục.
“Hay là để ta nói cho,” Thạch thúc nói: ” Độc này mỗi khi tới kỳ trăng tròn liền lan ra toàn thân, hoa nở rộ toàn thân xấu xí không chịu nổi, nếu chỉ là xấu xí thôi thì bỏ đi, nhưng dấu vết hoa nở để lại trên người lại không phải là nhỏ, tới kỳ trăng tròn tiếp theo, chỗ da đó sẽ bong ra từng mảng, cứ lặp đi lặp lại như thế, người trúng độc sẽ vì da thịt bong tróc thống khổ mà chết, loại đau đớn này có ai chịu nổi?”
Khang Ninh không đành lòng nhìn Tuyền Cơ, xoay người, chậm rãi nói: “Chiến nhi, độc này cả ta và Thạch thúc của con đều không thể giải, độc này được truyền từ Tây Hải, chỉ nghe thấy tên nhưng chưa bao giờ nghe thấy có phương pháp giải độc”.
Trong lòng Ngũ Thất run lên, lặng lẽ nhìn thần sắc Bạch Chiến Phong, thấy hắn hơi hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, Bạch Chiến Chỉ đè vai hắn, Bạch Chiến Phong đột nhiên ngước lên nhìn, ánh mắt trong suốt như làn nước, “Thạch thúc, thay ta truyền lệnh cho những người trong bộ tộc trước đây của tổ tiên trong trấn, trong vòng một tháng phải bắt bằng được những người đó “.
“Tuân lệnh”, Thạch thúc khom người nói: “Ta lập tức đi làm ngay”.
Nhan Thư Vọng khẽ cười, nói: “Nhan gia cũng là một bộ phận trước đây của Bạch gia, xem ra việc này chúng ta muốn tránh cũng không được”
Hắn trời sinh tính tình phóng khoáng, tình nghĩa với Bạch Chiến Phong vốn sâu đậm, chuyện Thanh Loan không hề khiến hắn nảy sinh một chút hiềm khích nào.
Bạch Chiến Phong cũng cười trả lời: “Đệ từng nhìn thấy dung mạo mấy người kia, vừa hay, bây giờ đệ vẽ lại hình dáng của bọn chúng đưa cho Thạch thúc đi”.
“Bây giờ ư? Huynh cũng thật gấp quá đi”. Nhan Thư Vọng cười khổ.
Bạch Chiến Phong chăm chú nhìn Tuyền Cơ, nói: “Việc này liên quan tới tính mạng của nàng, ta làm sao dám chậm chạp dù chỉ một khắc”.
“Cha, nương, Chiến Phong muốn ngay lập tức tính chuyện hôn sự”
Khang Ninh cả kinh, tuy nàng biết tâm ý Bạch Chiến Phong đã quyết, nhưng vì thấy tính mạng Tuyền Cơ không biết được bao lâu nên vẫn còn do dự, không muốn Chiến Phong cưới nàng làm vợ. Chỉ cho là qua một một thời, tâm ý hắn có lẽ sẽ giảm bớt, nhưng hiện tại Chiến Phong lại………
Bạch Chiến Chỉ đã nhìn ra một vài manh mối, nói: “Chiến nhi, có phải con muốn tới Tiên Nghiên đài hay không? ”
Bạch Chiến Phong vuốt cằm: “Vâng, nếu ở trong kỳ hạn bọn họ không thể tìm được người hạ độc, con sẽ đưa nàng tới Tiên Nghiên đài tìm đại phu, con cùng nàng thành thân thì không cần phải lo lắng đến lễ nghĩa, không phải phân phòng, trên đường sẽ dễ chiếu cố cho nàng hơn rất nhiều.”
Bạch Chiến Chỉ gật gật đầu, thì thầm điều gì đó với Khang Ninh.
Khang Ninh cười khổ: “Phụ thân con nói đúng, Chiến nhi, mặc dù ngay cả việc hôn nhân đại sự con cũng chỉ là vì muốn chăm sóc cho nàng ta, tâm tư của con đã như vậy, nương có thể nói điều gì nữa? Thôi, bỏ đi bỏ đi, nương sẽ bắt tay vào chuẩn bị thay con”.
“Cám ơn cha, cám ơn nương”, Bạch Chiến Phong mừng rỡ, liếc mắt nhìn Tuyền Cơ, thấy nàng đang bình tĩnh nhìn mình thì giật mình, nhẹ nhàng ôm chặt nàng.
Bao nhiêu phong ba, tiền duyên lầm lỡ, lúc này đây, hãy để cho hắn chiếu cố nàng thật tốt.