Mục lục
Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Jin

Beta: Vivi

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…” Yến Nhi kinh hãi, phủ phục trên mặt đất liên tục dập đầu.

Long Phi Ly liếc nhìn Hạ Tang, giọng Hạ Tang trở nên âm trầm, nói: “Mấy ngày gần đây công chúa có vô tình nói muốn đến nơi nào không?”

Yến Nhi vội cắn môi, một lúc lâu sau, giọng nói hoảng loạn: “Đúng rồi, lần gần đây nhất, công chúa có nhắc tới một nơi, hình như tên là Yên Vũ lâu.”

Lời vừa nói ra, bọn người Long Tử Cẩm, Hạ Hầu Sơ, Đoàn Ngọc Hoàn kinh sợ. Bọn họ sống ở ngoài cung, đương nhiên biết Yên Vũ lâu được nhắc đến là chỗ như thế nào..

Hạ Tang nhíu mày hỏi: “Yên Vũ lâu là nơi nào?”

Long Tử Cẩm than khổ trong lòng, nếu nói cho Long Phi Ly biết đó là …, hắn suy nghĩ, cân nhắc thấy vẫn nên giải quyết vấn đề, sau vài lời tốt giúp Ngọc Trí, mới nói cho Long Phi Ly bản chất của Yên Vũ Lâu, sau lại hỏi, “ Cửu ca, Niên tần ở đâu?”

“Nếu trẫm đoán đúng, hẳn Niên tần ở cùng một chỗ với Ngọc Trí. Thời gian Ngọc Trí đưa sư tỷ của muội ấy xuất cung, trùng với thời gian Tuyền Cơ rời cung Phượng Thứu , hai người này chắc chắn trốn đi cùng nhau.”

Đám người Long Tử Cẩm, Hạ Hầu Sơ, Đoàn Ngọc Hoàn trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ một Ngọc Trí còn chưa đủ sao, mà ngay cả Niên tần cũng có khả nằng ở nơi đó? Da đầu ba người run lên, trong lòng đồng loạt run sợ cúi đầu.

Ánh mắt Long Phi Ly lợi hại thế nào chứ, chỉ liếc nhìn ba người một cái, trầm giọng nói: “Thập đệ, Yên Vũ lâu rốt cuộc là nơi nào?”

*****************

Cả bầu trời như được bao trùm bởi tấm lụa xanh thẫm, một vài ngôi sao sáng lấp lánh.

Dưới chân thiên tử, nhìn về phía hoàng thành là cung điện to lớn tráng lệ. Nhìn gần những mái nhà cong vút xanh biết, hàng ngàn lầu các của các gia đình bao quanh đế đô đều chong đèn sáng, trên đường các cửa hàng vẫn náo nhiệt như thường, người người qua lại không ngớt.

Tuyền Cơ đột nhiên nghĩ, đây chính là quốc gia mà người đó tạo nên.

Xuống xe ngựa, Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí đều đói tới hoa cả mắt. Cả ngày chưa hạt cơm nào, mọi người liền tìm ngay gần đó một tửu lâu dùng cơm chiều.

Khắp nơi mọi người đều vui cười, khắp nơi sắc màu rực rỡ. Màn đêm dường như không buông được xuống tiểu lầu phía trước.

Đài bao tiểu lâu được chạm khắc tinh xảo, đèn lâu không che chắn, vừa hài hòa lại rực rỡ tới chói mắt.

Bốn tầng tiểu lâu, riêng tầng thứ hai che một tầng lụa mỏng, theo gió bay bay; ở lầu hai này, hơn mười mỹ nhân dựa mình vào đài bao, tóc mai bay bay đan dệt vào nhau, châu thoa hờ hững cài ngang mái tóc, trước ngực thấp thoáng làn da tuyết trắng, biết bao ánh nhìn dõi theo.

Các nàng đứng không giống như những nữ tử yên hoa bình thường, không hô không gọi không lôi kéo khách nhân, chỉ đứng từ trên lầu cười khẽ, mang chút thần thái kiêu kì.

Trên cửa, tấm biển vuông thêu mấy chữ “Cuộc thi hoa khôi”, mấy gã sai vặt cùng nha hoàn ra đón khách, bộ dáng nhìn trông hoạt bát vui vẻ, bên cạnh là bốn năm nam nhân vóc dáng cao to vạm vỡ, có lẽ là bảo kê của nơi này. Từng tốp ba tốp năm người, theo từng đoàn nam nhân không ngừng đi vào.

Ngọc Trí cực kì hưng phấn, chạy nhanh lên dẫn đầu.

Đôi mắt Tuyền Cơ đảo quanh, lặng lẽ đánh giá mấy nam nhân đứng canh cửa. Lại thấy mọi người vẫn tươi cười, thần sắc vẫn như thường, không có gì giống như bị kinh động.

Tuyền Cơ không khỏi khẽ cười.

Nạp Minh Thiên Lãng nhíu mày nói: “A Tuyền, đệ cười gì chứ.”

A Tuyền? Sắc mặt Tuyền Cơ đen lại, thật đúng là con cháu dòng dõi man di mà, thay đổi thế nào cũng không khác đi được… bản thân cũng không buồn để ý tới, hướng phía trước đi theo Ngọc Trí.

Vân Dương cười nói: “Nàng ấy cười huynh là sắc quỷ đói khát đó.”

Nạp Minh Thiên Lãng cười lạnh, đang muốn trào phúng hắn vài câu đã thấy Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí vẻ mặt giận dỗi quay lại.

“Tuyền đệ, sao vậy?” Phong Chiến Bạch hỏi.

Ngọc Trí khoát tay, bĩu môi nói: “Kĩ viện này toàn bọn lừa đảo, mỗi người phải trả hai trăm lượng mới có thể bước vào. Mà ta với ca ca vốn đã bị trộm sạch.”

“Không có cách nào mà, A Tuyền, đệ cũng gọi gia đây một tiếng đại ca giống như gọi Phong công tử, gia liền giúp huynh đệ hai người trả tiền.” Nạp Minh Thiên Lãng cười cười nói.

Khóe miệng Tuyền Cơ nhếch lên. Vóc dáng nàng vừa phải, thêm đôi chân dài thon thả, một thân nam bào bình thường, áo mũ cùng màu, nhìn trông tuấn tú phong nhã, thiếu một phần mạnh mẽ khí khái nam nhân, nhưng đầu óc tinh nhạy lại có dư.

Nàng cũng không phải tuyệt mỹ, nhưng gặp hàng ngày, lại thấy được vẻ xinh đẹp toát ra từ chính sự thông minh. Mỉm cười, trong đèn đuốc rực sáng, sóng mắt ẩn chứa một tuyệt đại phong hoa.

Trong lòng Nạp Minh Thiên Lãng càng cảm thấy thích thú, thấy nàng bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.

“Tuyền đệ, để đại ca trả thay mọi người.” Phong Chiến Bách liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, rồi nhẹ nhàng nói.

Ngọc Trí ngạc nhiên, “Không phải ban ngày các huynh cũng bị trộm mất rồi sao?”

Ngũ Thất hừ lạnh, “A, Ngọc phá hoại, khiến ngươi phải thất vọng rồi, vừa rồi ta đã đến chỗ Trần thế bá mượn tạm ngân phiếu.”

Trông thấy Ngũ Thất hổn hển phía sau, Ngọc Trí hận đến nghiến răng, thầm nghĩ, tên nhãi ranh nhà ngươi thử rơi vào tay bổn công chúa xem, bổn công chúa sẽ cho ngươi thành thái giám!

“Tạ ơn đại ca.” Tuyền Cơ vui mừng, đôi mắt đen láy như có ánh sáng chiếu từ nơi xa hướng thẳng về phía Phong Chiến Bách.

Phong Chiến Bách cúi đầu nắm chặt tay bên sườn, nhìn bộ dạng vui sướng của nàng, lại đột nhiên nghĩ vì nàng làm gì cũng đáng. Hoảng hốt với ý nghĩ của chính mình, trong tim chợt cả kinh.

Vân Dương nhìn thấy Tuyền Cơ tươi cười lúng liếng, khẽ cười nói: “Đêm nay tới chơi vui, không say không về! Về phần hai trăm lượng bạc phí vào cửa Yên Vũ Lâu, ta có một chủ ý thú vị thế này, không biết các vị có hứng thú nghe không?

Ngọc Trí ham vui cười thích thú, vừa nghe thấy vậy lập tức cười híp mắt: “Vân công tử mau nói!”

Mọi người đều vui vẻ nhìn về phía Vân Dương.

Vân Dương thu lại chiết phiến, cười nói: “Không tính người hầu của các huynh, chúng ta có cả thảy sáu người, nếu không trả hai trăm lượng bạc này, để xem sáu người chúng ta dùng biện pháp gì để bước qua cửa này, gặp mặt bên trong Yên Vũ lâu. Thời gian quy định là một khắc!

Phong Chiến Bách mỉm cười, “Ý này của Vân huynh thật thú vị.”

“Hay lắm!” Nạp Minh Thiên Lãng lớn giọng cười, “A Tuyền, các đệ thì sao?”

Ngọc Trí lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, Tuyền Cơ cũng đen mặt, chỉ cười trừ, “Chúng ta có thể nói không được sao?”

“Vậy thì bắt đầu thôi. Nếu một khắc mà có người chưa đến, chúng ta ai ở bên trong sẽ ra đón vào. Đương nhiên thua sẽ bị phạt!” Vân Dương nhìn Tuyền Cơ, nhẹ giọng nói.

Tuyền Cơ giương khóe môi, “Nơi này chỉ có Niên Tuyền và xá đệ không có tiền trong người, ra đón? Vân công tử nhìn Niên Tuyền đây, thì cảm thấy nhất định Niên Tuyền không thể bước vào sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK