‘‘ Hoàng Thượng, thần thiếp xin cáo lui, canh này người nên uống lúc còn nóng, đừng uống lạnh.’’
‘‘ Được.’’ Long Phi Ly đứng lên, cởi áo choàng trên vai, khoác lên người Hoàng hậu.
Hoàng hậu trong lòng vui sướng, lại thấp giọng nói : ‘‘ Loan Tú điện của thần thiếp không xa, thân mình Người lại không tốt… Lần sau thần thiếp phải mặc thật ấm rồi mới tới đây mới được.’’
Long Phi Ly khẽ cười nói : ‘‘ Thân thể trẫm có được hay không, không phải nàng không biết !’’
Lời này của hắn mang theo chút chế nhạo, Úc Di Tú nhớ tới buối tối hôm ấy triền miên, hai má không khỏi có chút ửng đỏ. Nhanh chóng mang theo nha hoàn bên cạnh đi xuống, khẽ liếc qua Hạ Tang đang đứng bên cạnh hoàng đế, nàng xấu hổ nói :‘‘ mặc kệ Hoàng Thượng tới hay không, tóm lại đêm nay thần thiếp ở Loan Tú điện chờ Người.’’
Thản nhiên nhìn chúng cung nữ dìu Hoàng hậu rời đi, Long Phi Ly nói : ‘‘ Hạ Tang, đóng cửa lớn lại.’’
Hạ Tang đáp lại, rồi thong thả đi tới bàn bên cạnh, nói : ‘‘ Hoàng Thượng, nô tài hầu người uống canh.’’
Long Phi Ly tùy tay ném một quyển tấu chương vừa duyệt xong sang bên, mặt không nâng lên, ôn tồn nói : ‘‘ Hôm nay không thấy người của Thu Huỳnh Hiên tới đây ?’’
Hạ Tang ngẩn ra, rồi như bừng tỉnh,hiểu ra Hoàng đế muốn hỏi chuyện gì – mà Cẩn tần cũng là một người kiên trì, sau ngày đó, Hoàng đế liền không đến Thu Huỳnh hiên qua đêm, hôm sau nàng lại sai thái giám mang trà qua đây.
Hạ Tang nghiền ngẫm ý vua, nghĩ Hoàng đế nhất định không uống, không nghĩ tới hắn nhìn khay trà kia một chút, lại nhấc lên uống.
Quần thần chờ thiết triều từ canh năm sáng sớm. Canh năm quả thực là rất sớm, bầu trời còn chưa sáng tỏ, vẫn còn rất lạnh.
Long Phi Ly nhiễm phong hàn. Hạ Tang lén nghe được một ít quan lại thầm thì, thật may mắn, có thể vài ngày không phải lâm triều.
Nhưng Long Phi Ly là người rất nghiêm khắc, cho dù bản thân khó chịu, vẫn thượng triều. Nếu không có việc bất thường, sau khi lâm triều hắn đều trở về Trữ Tú điện tiếp tục phê duyệt tấu chương các quận phủ đưa tới.
Mấy ngày nay, nội thị Thu Huỳnh Hiên đều đưa trà tới Trữ Tú điện sau khi Long Phi Ly hạ triều. Đến giữa trưa, lại có một tiểu thái giám đến cung kính mang bộ đồ đựng trà đi.
Hạ Tang là người cẩn thận, tỷ mỷ, hắn phát hiện Long Phi Ly dạo này hình thành một thói quen nhỏ, vừa vào cửa, liền liếc mắt nhìn một cái về phía bàn, đó là nơi tiểu nội thị kia đặt khay trà.
.
Hắn bước nhanh tới nói: ‘‘ Hoàng Thượng, sau khi ngài vào triều hôm nay, tiểu thái giám bên kia tới rất sớm nói rằng Cẩn tần nương nương thân mình có chút khó chịu , hôm nay không có pha trà.’’
Long Phi Ly nhẹ nhàng ‘‘ Ừ ’’ một tiếng, ánh mắt tùy ý nhìn xuống án thư.
Hạ Tang nhìn lại, Hoàng đế không phải đang nhìn tấu chương, mà là đang xem một tờ giấy nhỏ.
Hắn nhìn thần sắc Long Phi Ly thật chuyên chú, liền không dám nói thêm điều gì, ví dụ như tiểu thái giám kia khẩn cầu hắn nói với Hoàng đế, để hoàng đế tới Thu Huỳnh hiên thăm phượng thể Cẩn tần nương nương…
Tờ giấy kia ước hừng có hơn mười dòng, ngoài lề không gọn gàng lắm , có thể tưởng tượng người xé xuống hơi hơi không để ý. Nhưng chữ trên tờ giấy, viết rất chăm chú, mỗi nét bút như hoạ, các chữ đều đều như nhau,
— tứ đại giai không, tọa chỉ chốc lát chẳng phân biệt được ngươi ta, hai đầu thị lộ, cật nhất trản các đi đông tây
— nhất ẩm địch hôn mị, tình ý lãng sảng đầy trời địa; tái ẩm thanh ta thần, hốt như bay vũ sái khinh trần; tam ẩm liền đắc đạo, không cần khổ tâm phá phiền não
–Vạn cổ trường không, một khi phong nguyệt.*
*(Thế gian tất cả đều là hư vô, chỉ ngồi trong chốc lát chẳng phân biệt được đâu là ngươi đâu là ta, hai đầu đều là đường, từ đông tới tây tất cả đều cùng ăn một cái bát.
Uống tới say bất tỉnh, tình ý bay đầy trời; uống cho tâm hồn thư thái chợt như bay khỏi cõi trần, ba lần uống liền đắc đạo, không vất vả muộn phiền
Muôn đời muôn kiếp, mãi mãi một tình yêu.)
chỗ này ta thấy để hán việt rồi mình giải nghĩa phía dưới hay hơn là mình chỉ giải nghĩa, mất đi nét cổ cổ thế nào ý ^^
Trên mỗi tờ giấy đều viết một vài dòng, khi dài khi ngắn…Khi thì ẩn ý sâu sa, khi thì nông cạn. Mỗi ngày trong một khai trà đều có giấu một tờ giấy nhỏ như vậy, vị trí ngày ngày thay đổi, có khi hắn phải tìm tới tìm lui mới thấy.
Ánh mắt Long Phi Ly khẽ cười.
Hai ngón tay cùng mở ra, đó là tờ giấy mới nhất của ngày hôm qua.
Mặt trên viết: nhất kỳ một hồi.
“ Hạ Tang, ngươi đi hỏi xem, hôm nay Phượng Thứu Cung có truyền nữ y không?” Hắn buông tờ giấy xuống, thản nhiên nói.
Hạ Tang sửng sốt, khom người nói: “ Chủ Tử, người muốn hỏi Thu Huỳnh hiên sao?”
Long Phi Ly ánh mắt hơi trầm xuống, “ Lời ta nói ngươi không nghe sao?”
“ Nô tài tuân chỉ.”
Hạ Tang rùng mình, chạy nhanh ra cửa, cung quy không cho phép dò xét tâm tư chủ tử, nói ít đi một chút, làm nhiều thêm một chút dù sao vẫn không sai.
Ánh mắt Long Phi Ly hơi trầm tư.
An Cẩn mới học trà hai ngày, như thế nào mà có được tay nghề này?
Ngày trước khi hắn nhìn thấy An Cẩn ở huyện Thu Đông, nàng ta tuy có tâm cơ, lại thêm tính tình cao ngạo. Nhưng nhất thời hứng thú, mang nàng ta trở về, bất quá chỉ là vì thấy mặt mày, khí chất cùng với người kia có vài phần tương tự.
Đáng tiếc, ngày đêm vốn dài đằng đẵng, lòng người lại dễ đổi thay.
Nàng tuy là tài nữ, nhưng nàng cũng không phải là người không có tham vọng, những lời nói vô cầu như thế này nàng ta không thể nào viết ra được. Tại nơi trung tâm quyền lực như thế này, nàng ta mong muốn có được càng nhiều thứ, nhưng mà, nàng ta cũng có tác dụng riêng, nàng muốn hắn, hắn chỉ lạnh nhạt làm thinh.
Hôm nay không có pha trà, Niên Tuyền Cơ… Nàng bị bệnh sao?
Đêm, Loan Tú điện.
Hoàng hậu ngồi bật dậy, nhíu đôi mi xinh đẹp tuyệt trần.
Nam tử bên cạnh vẫn mặc quần áo.
Chăn gấm phủ trên người nàng rơi xuống, hé lộ một mảng da thịt trắng ngần.
“ Hoàng Thượng, hiện tại còn chưa đến canh ba, Người…” Úc Di Tú thấp giọng nói.
Ánh đèn mờ nhạt, nàng không nhìn rõ sắc mặt hắn.
Hắn đem chăn đắp lại cho nàng, thản nhiên nói: “ Tú nhi, nàng ngủ đi. Trẫm trở về Trữ Tú điện.”
“ Hoàng Thượng có phải thần thiếp hầu hạ người không tốt?” Úc Di Tú cắn cánh môi.
Long Phi Ly nói: “ Trẫm không buồn ngủ, không muốn quấy nhiễu Hoàng hậu.”
“ Hoàng Thượng, đêm nay đừng đi được không?”
Phượng Thứu Cung.
Tuyền Cơ hơi hơi mở mắt.
Phỏng đoán do chính mình mặc ít quần áo, hôm qua đi hứng sương trở về, liền cảm thấy không thoải mái, gắng gượng pha trà, đưa cho Điệp Phong lặng lẽ đưa đến Thu Huỳnh hiên. Trở về bắt đầu nằm bất động. Hôm nay đầu choáng váng đau nhức, không thể làm bất cứ việc gì, Điệp Phong tìm y nữ, đun thuốc cho nàng uống xong, dễ chịu hơn đôi chút, nhưng đầu vẫn rất nặng, chỉ muốn ngủ.
Nữ y nói là, khó chịu trong lòng, lại thêm cảm nhiễm phong hàn, bệnh biến chuyển nặng hơn.
Nàng mơ màng đi vào giấc ngủ, ngủ không yên ổn, Sói nhỏ lại không ngoan, rõ ràng đang nằm bên cạnh nàng ngủ, đột nhiên lấy chân đạp vào bụng nàng, rồi như nhảy xuống dưới giường rời đi.
Không đúng… Giống như là có người vào!
Nàng nói giọng khàn khàn: “ Sói con…”
Trong bóng tối, dường như nghe có giọng thản nhiên trả lời.