Có người từ bên cạnh nhanh chóng chạy ra ngoài, nàng nghe được tiếng vang, chậm rãi mở mắt ra, đàn cổ, bàn ghế, bức họa, lư hương... Hết thảy cổ kính, mọi cảnh này giống như đã từng biết, nàng che miệng lại... Ba năm trước đây, nàng chính là tại chỗ này sững sờ tỉnh lại.
Nơi đây lại là ở đâu? Đây chỉ là phòng khách, trang sức cũng đã cực kỳ tinh xảo, gia đình này nhất định là nhà giàu.
Nàng đang muốn đứng lên, lại có người chạy vào, vươn tay ôm chặt nàng.
"A Thất, ngươi tỉnh rồi, làm sao ta mới chuyển thân ngươi liền tỉnh?"
Xưng hô này... Chu Thất dưới sự kinh hãi, mừng rỡ, trở tay ôm người nọ, "Ngọc Hoàn."
"Là ta, là ta!"
Ngọc Hoàn không có chết!
Chu Thất đem người đến thoáng đẩy ra, muốn xác nhận một chút, lập tức kinh hãi, "Truy Truy!"
Nàng vừa vội vừa giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái phía trước.
"A Thất, không phải là Truy Truy! Là Ngọc Hoàn! Ta biết rõ bộ dáng ta đây ngươi nhất thời không tiếp thụ được, ta soi gương nhìn mấy giờ cũng phản ứng vậy. Ai kêu tên vương bát đản bại hoại kia thiêu ta."
Nữ nhân đầu tóc rối tung vừa nói vừa nhảy, cuối cùng thả tay, "Mệt chết ta, ngươi tự nghĩ một chút."
Chu Thất vỗ đầu một cái, thở dài, kia Phật Đà thật đúng là có tài, không đem tài nguyên lãng phí hết.
"Ngọc Hoàn, ngươi trong bộ dạng bại hoại mới này trước đi qua một bên một chút, ta tạm thời vẫn không thể tiếp nhận, ngươi chờ ta một chút."
"Chu Thất chết tiệt, mệnh ta đều cho ngươi, ngươi còn ghét bỏ hình dáng của ta, trước khi giết Tân Truy Truy ta trước giết chết ngươi! Giết chết ngươi!"
Ngọc Hoàn nhảy lên trên giường, ngồi vào cạnh người nàng, hết cọ lại áp.
Chu Thất nhẹ nhàng cười một tiếng, trở tay ôm lấy nữ nhân điên trước mắt, mặc kệ thế nào, Ngọc Hoàn vẫn còn sống, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho A Tuyết cũng trở về!
"Phu nhân..."
Bên cạnh có âm thanh kinh ngạc của nha hoàn truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người sớm sợ ngây người phía dưới.
Nha hoàn, ma ma, chính giữa là một đại mỹ nhân, mặt mày như vẽ, da trắng như tuyết.
Cách ăn mặc ung dung hoa mỹ, chắc hẳn chính là chủ nhân nơi đây.
Nhìn nàng quan sát mình, nàng kia cũng mỉm cười nhìn nàng, Chu Thất lại lập tức "Nha" một tiếng thở nhẹ ra.
Là nàng! Sao sẽ trùng hợp như thế!
"Thi Mẫn."
Nàng run giọng gọi một tiếng, mọi người trong phòng kinh nhiếp, kể cả Ngọc Hoàn còn đè ở trên chân nàng.
Nàng kia vừa nghe, khẽ nhíu mày, ngạc nhiên nói: "Cô nương nhận biết thiếp?"
Chu Thất vui mừng quá đỗi, nàng như thế nào không biết cô gái trước mắt này, Lưu Thi Mẫn, năm ấy dùng màn vũ đạo khói lửa ở Yên Vũ lâu thi chọn hoa khôi thay cho nàng!
Xem kiểu búi tóc của nàng, rõ ràng là đã gả làm vợ người.
"Thi Mẫn, ngươi gả cho biểu ca ngươi phải không?"
Lưu Thi Mẫn sững sờ, lập tức vuốt cằm, mặt đỏ lên, mi tâm chau lại lại thâm sâu thêm vài phần, ma ma bên cạnh nhíu mày trách mắng: "Nha đầu kia nói chuyện bằng vô lễ, ngươi biết phu nhân nhà ta là người phương nào không?"
"Tô má má, không được vô lễ!" Lưu Thi Mẫn khoát khoát tay, lại cười nói: "Xin hỏi cô nương là..."
Không để ý tới bên cạnh Ngọc Hoàn nho nhỏ nói thầm, Chu Thất nhếch môi cười, "Thi Mẫn cô nương, không đúng, là phu nhân, chắc hẳn biểu ca phu nhân đã là triều đình hậu duệ quý tộc."
"Vị hôn phu chỉ là Thượng Thư."
Chu Thất vỗ tay cười nói: "Tiền đồ tốt! Phu nhân còn nhớ rõ Niên Toàn trong Yên Vũ lâu năm đó sao?"
Lưu Thi Mẫn cả kinh, lập tức bước nhanh về phía trước, thanh âm run lên nhè nhẹ, vui vẻ nói: "Cô nương biết ân nhân Niên cô nương của thiếp?"
...Vườn hoa Trương phủ, ánh chiều tà chiếu nghiêng.
"A Thất, đừng cười, nhìn ngươi cười đến răng đều sai lệch." Khắp phía, giọng Ngọc Hoàn mắng chửi, nhưng chính mình cũng phác ra một tiếng cười.
Chu Thất dựa đầu lên vai Ngọc Hoàn, thấp giọng: "Ngọc Hoàn, ta vui vẻ, ta rất nhanh có thể tái kiến hắn!"
"Được rồi, không nghĩ tới ngươi cùng Trương phu nhân còn có một đoạn ân tình sâu xa như vậy, qua vài ngày chính là ngày sinh vị kia, mở tiệc chiêu đãi quần thần, chúng ta giả trang thành tiểu tỳ nữ phu nhân Thượng Thư liền có thể vào."
Ngọc Hoàn hai mắt tỏa sáng, "Ta chưa từng vào hoàng cung đây, A Thất, đến lúc đó ngươi làm hướng dẫn viên du lịch cho ta."
Nàng khoái hoạt vung vẩy hai chân, thật lâu, mới giật mình thấy trên vai một mảng ướt đẫm.
Trong lòng nàng sợ hãi, nhẹ nhàng vỗ về bên cạnh cô gái, "A Thất."
"Ngọc Hoàn, đều nói trên trời một ngày, nhân gian một năm. Ba năm. Ta trở về cảm giác cũng bất quá vài ngày, về sau đi một chuyến Thiên Trì, thấy Phật Đà, nơi này cũng đã hơn ba năm. Niên Tuyền Cơ rời đi Long Phi Ly đã ba năm."
Ngọc Hoàn chóp mũi đau xót, vội vàng hút hút mũi, nhìn ánh chiều ngã về tây chiếu dung nhan bạn tốt, không khỏi cũng khẽ ngây dại.
Dung nhan như hoa.
Nàng ba ngày, nơi này đã ba năm.
Nàng cùng hắn yêu nhau ba năm, cũng chia biệt ba năm.
Ba năm, cũng đủ để biển cả hóa ruộng dâu.
Bản đồ Tây Lương mở rộng, Hoàng Đế trẻ tuổi xuất binh dẹp xong một quốc gia lân cận - - Ô Tôn.
Mới đầu, không ai biết vì cái gì.
Về sau trong cung có tin tức chảy ra dân gian, nói là vì Niên hậu thích cát vàng mênh mông, Hoàng Đế liền thay nàng chinh phục quốc gia sa mạc kia, trở thành lãnh thổ của Tây Lương, để cho nàng tùy thời có thể nhìn sa mạc vô ngần.
Nói đến Niên hậu, Tây Lương không một ai không biết vị hoàng hậu khi còn sống vị thế thay đổi rất nhanh.
Nàng vài lần bị giáng chức bị bỏ vào lao ngục, cuối cùng thậm chí bởi vì phản nước bị Hoàng Đế cho chém ngang lưng.
Nàng chết ở pháp trường.
Hoàng Đế vì trong sạch của nàng sửa lại án xử sai.
Về sau, Hoàng Đế dẫn quân đội đi Tây Hải, tìm tiên xin thuốc...
Cũng không ai biết Hoàng Đế cầu xin thuốc được không.
Nhưng Niên hậu xác thực không có chết.
Nhưng từ đó nàng cũng không tỉnh lại, nàng liên tục hôn mê.
Đúng như không ai không biết cuộc đời của nàng, cũng không có ai nghĩ đại điển về sau, sau khi Úc hậu bị phế, Hoàng Đế lạnh lùng cao ngạo tự mình đem Niên thị ôm vào điện Thanh Bình, đích thân đội mũ phượng cho nàng.