Ngọn đèn lay lắt làm mặt người càng nhìn vặn vẹo quỷ dị.
Trên bàn, mấy hủ rượu bị đổ ra, vài giọt rượu rơi xuống, vỏ lạc rơi đầy bàn.
Một người ở giữa nhíu lông mày, liếc về phía hắn, “Ồ, Trương đại ca đã trở lại.”
Đội trưởng nhìn toàn bộ nhà lao. Đề nghị vừa rồi đúng là hắn đưa ra. Em gái của hắn trước đây gả làm thiếp cho tiên sinh ở trướng phòng (phòng thu chi) của Lăng Thụy Vương Phủ, nên địa vị của hắn cũng như thuyền gặp nước lớn, lá gan cũng lớn ra.
Trương Tiến chạy nhanh đến, tiến lên từng bước, cười cười nói : “Đại nhân uống hơi nhiều rượu nên khó tránh khỏi nói năng lộn xộn. Việc này, trăm ngàn lần không thể được.”
Mậu Toàn cười lạnh.
“Trương đại ca từng làm ở Lễ bộ thì như thế nào lại để vào mắt những người thô kệch như chúng ta. Chính là, nếu Trương đại ca đồng ý chuyện hôm nay, thì Mậu Toàn có thể cho đại ca tới hưởng đầu tiên.”
Hắn vừa nói xong thì một đám ngục tốt đã cười rộ lên.
“Nếu. . . .ngày mai có thêm một cái thi thể, Mậu Toàn sẽ chỉ nói rằng Trương đại nhân uống nhiều rượu rồi mạo phạm thân thể cao quí của hoàng phi nương nương.”
Trương Tiến hơi hơi há rộng miệng, khí trời rét căm căm nhưng mồ hôi của hắn đã sớm ướt hết áo.
Trong không khí, đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.
Như có như không, cẩn thận tìm kiếm, lại tựa hồ như không có gì.
“Các vị đại nhân, xin hỏi ai muốn tới trước?”
Trong phòng giam truyền ra thanh âm nhàn nhạt ,lại không có sự mềm mại dụ dỗ, nhưng chúng thật sự là từ nữ nhân đã từng hưởng hết ba ngàn sủng ái.
Nhưng thanh âm này, tại đêm giao thừa rét lạnh, đột nhiên làm cho người ta cảm thấy một sự thoải mái hưởng thụ nói không nên lời, cũng trêu chọc tâm tình vốn đã căng lên như dây cung.
Hơn mười ngục tốt chăm chú nhìn, trong mắt chứa đầy dục vọng, nhất thời mỗi người đều có ý tưởng muốn động tay động chân.
Vài hạt tuyết bị gió lùa vào cuốn lên chiếc rèm che duy nhất của nhà tù .
Trương Tiến tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm vào chiếc rèm kia .
Đúng rồi, bức lụa mỏng này là ngày Niên phi vào nhà lao, thái giám tổng quản Từ công công bên người hoàng đế giao cho họ làm ra.
Rèm này buông xuống, liền che đi khuôn mặt của nữ nhân kia.
Cũng rốt cuộc không thể nào biết được dung mạo có phải như là hoa đào tháng ba?
Trương Tiến là ngục tốt có địa vị thấp nhất, bị sai làm việc đều là hắn.
Ngẫu nhiên, nàng muốn một ít nước.
Trương Tiến liền tiến lên đưa một ly nước qua song sắt . Cánh tay nàng , theo ống tay áo bằng lụa trắng vươn ra, tinh tế nhỏ nhắn , móng tay cắt sửa gọn gàng, mười ngón không nhiễm chút bụi bẩn nào.[L2]
Trài qua ba ngày tù, nàng im lặng như một người bị chết, làm cho người ta có một loại cảm giác, giống như là tấm lụa này có rớt ra thì bên trong cũng không có một bóng người. Cho tới lúc này.
Niên Tuyền Cơ xem như vì hắn giải vây, nhưng Trương Tiến lại nghĩ, nữ nhân này đại khái là điên rồi.
Đột nhiên một lực mạnh đẩy hắn ra, hắn lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy Mậu Toàn đã cực kỳ nhanh chạy vội tới phía trước nhà tù, lấy ra cái chìa khóa, một tay đụng vào tấm rèm kia, thần sắc tham lam hèn mọn.