Nếu nàng không bị thương, không có sinh bệnh thì có lẽ còn có thể nỗ lực chống cự lại hắn nhưng hiện tại… Hắn vốn là một nam tử trẻ trung khoẻ mạnh, hai tay nàng bị Thủy Sinh khóa chặt trên đỉnh đầu, thân hình tráng kiện của hắn đè lên người nàng, tay chân nàng đều không thể động đậy được một chút nào… Nàng liều mạng vặn vẹo giãy dụa thân mình nhưng vẫn tránh không khỏi bị hắn tàn sát bừa bãi trên cổ nàng… Mùi tanh tưởi của cá cộng với gương mặt dữ tợn tràn ngập dục vọng đáng ghê tởm của nam nhân này khiến dạ dày Tuyền Cơ có cảm giác ghê tởm quay cuồng muốn phát nôn, thân mình lại lúc nóng lúc lạnh. Mắt thấy hắn sắp hôn hít sờ soạng đến trước ngực nàng thì đáy lòng đau đớn tuyệt vọng khiến nàng liều mạng dùng hết khí lực toàn thân để tránh né giãy giụa.
« Không cần, không được đụng vào ta, Long Phi Ly cứu ta… »
Long Phi Ly quả nhiên đã chạm vào Tống Ny phải không? Nếu hắn không có chạm vào Tống Ny thì tại sao nàng lại bị nam nhân này lăng nhục như thế, nhưng tại thời khắc kiểu này trong lòng nàng vẫn nhớ đến hắn, vì sao còn muốn nghĩ đến hắn cơ chứ?
« Không hổ là người xuất thân nhà giàu, thân mình này mùi vị thật thơm, có lẽ so với Tống Ny còn tốt hơn nhiều… » Nam nhân lẩm bẩm nói, trong đôi mắt đục ngầu của hắn tràn đầy dục vọng. Một tay hắn sờ soạng thân hình mềm mại của Tuyền Cơ, một tay đã hung hăng lột bao khố của nàng.
« Ngươi đi chết đi. »
Một giọng nói lãnh liệt cuồng nộ vang vọng trong miếu thờ, thân hình trần truồng của Thủy Sinh đã tà tà ngã xuống. Tiếng la hét nghẹn lại ở yết hầu không thể thoát ra, Tuyền Cơ mặt mày đầy nước mắt sợ hãi nhìn hai cánh tay đã rời khỏi một khối thân thể trên mặt đất, ánh kiếm lạnh lẽo lóe sáng khiến thân mình nàng dù được người ôm chặt vào lòng cũng vẫn sợ hãi phát run lên. Trong tầm mắt mơ hồ là gương mặt đỏ au đau đớn kịch liệt đến mức mặt mày vặn vẹo của một nam nhân đang vòng tay qua thắt lưng của nàng, hai tay vẫn còn run run.
« Tiểu Thất, không sao cả, không có việc gì hết… »
Ôm nữ tử quần áo bị xé rách vào lòng, đôi mắt tàn bạo thị huyết của Long Phi Ly lướt qua Thủy Sinh đang sợ hãi phát run hấp hối trên mặt đất.
« Đừng giết ta! Đừng giết ta… » Thủy Sinh cụt tay đau nhức khổ sở lăn lộn thân mình, sắc mặt sợ hãi khủng hoảng.
Nếu không liều mạng đè nén ý định giết người trong lồng ngực thì Long Phi Ly biết hắn đã sớm lôi nam nhân này ra bầm thây vạn đoạn! Giết hắn ư? Không, hắn sẽ không cho hắn ta chết! Hắn muốn đưa nam nhân này về trong cung khiến cho hắn ta chịu hơn trăm loại khổ hình rồi mới chết được.
« Long Phi Ly, ngươi đi đi! Ngươi đi đi! » Lúc này Tuyền Cơ lảo đảo lung lay muốn đứng lên, nàng cắn răng nói, liều mạng chịu đựng không khóc ra tiếng.
Nghe thấy giọng khàn khàn vỡ vụn của nàng, Long Phi Ly nhắm chặt hai mắt, mỗi một tấc trong lòng đều hết sức đau đớn hắn càng ôm chặt nàng hơn nữa, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Thất, ta không đi đâu hết, là ta không tốt, ta không nên bỏ nàng lại.”
“Nếu ngươi không chạm vào người Tống Ny thì nam nhân này làm sao có thể… Long Phi Ly, ta hận ngươi. Không phải ngươi nói ta muốn đi hay ở thì tùy ý ta sao? Như vậy thì hãy thả ta đi!”
Vì sao ngay cả trí nhớ cũng không còn mà ở cùng hắn vẫn gặp nhiều bi thống như vậy, suýt chút nữa bị cưỡng hiếp, tình cảnh hắn cùng với Tống Ny ở trước mắt nàng vui vẻ tâm sự, còn kiện xiêm y trên mặt đất nữa… Rốt cục tất cả đau lòng cùng hận ý trong lúc hắn dỗ dành an ủi đã không cách nào che giấu được nữa mà hoàn toàn bị bức ra, nàng khóc lên thành tiếng.
Đi ư? Hắn làm sao có thể thả nàng đi được chứ? Đi hay ở tùy ý nàng chẳng qua chỉ là lời châm chọc lừa mình dối người thật buồn cười! Sau khi ở trong Vực cung nàng nắm mũi kiếm chói lọi kia đâm vào ngực chính mình thì hắn biết kiếp này khi còn sống hắn sẽ không bao giờ thả nàng đi nữa cho dù phải giam cầm nàng. Nếu có thể để cho nàng đi thì hắn cần gì gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng nàng chờ nàng quay đầu lại? Nhưng mà tại sao hắn lại bức nàng rơi vào hoàn cảnh hiện tại chứ? Chỉ cần vừa nghĩ đến thiếu chút nữa nàng đã bị Thủy Sinh vũ nhục thì hắn liền chìm vào nỗi thống khổ cuồng bạo.
Thật cẩn thận nhè nhẹ hôn lên mỗi một chỗ trên gương mặt đầy nước mắt của nàng, Long Phi Ly cười khổ nói: “Ta không có chạm vào nàng ta, làm sao ta có thể chạm vào nàng ta được chứ? Bộ quần áo kia là Tống Ny cố ý lưu ở trong phòng thôi.”
Căn bản là hắn không thể nào chạm vào nữ nhân kia! Trong đầu hắn toàn bộ là hình dáng của nàng thì hắn sao còn có thể chạm vào nữ nhân khác được? Không hề có dục vọng, nếu có thì chỉ là chán ghét.
« Ngươi gạt ta, ngươi lại gạt ta! » Thần thức bắt đầu có chút mơ hồ, Tuyền Cơ lung tung cúi đầu khóc lóc, đánh vào người hắn.
Dung nhan của nàng tiều tụy, ánh mắt sưng đỏ, trên người nóng ran dường như lại phát bệnh. Hắn rất đau lòng, định nói với nàng chút gì đó nhưng không biết nói thế nào mới tốt. Bàn tay nhỏ bé của nàng vô ý đấm vào vết thương của hắn khiến máu từ từ thấm ra… Hắn không nói tiếng nào chỉ hôn môi nàng thật sâu mặc cho nàng đánh.
« Trong lòng ta đau… » Nàng bị hắn hôn, giọng nói lẫn nước mắt mằn mặn đều rơi vào môi của hắn.
« Ta cũng đau. » Hắn cắn răng cười, càng siết chặt nàng vào lòng. « Nếu ta biết nàng xuất hiện sẽ mang đến phiền toái lớn như vậy cho ta thì ở Phượng Thứu cung cho dù Thái Hậu không giết nàng ta cũng nhất định giết nàng. Thái Hậu… »
Bắt đầu hôn trầm nên Tuyền Cơ cũng không còn khí lực phân tích cách xưng hô này để phỏng đoán thân phận của hắn. Trên người đau đớn, nàng theo bản năng mở to hai mắt nghẹn ngào nói: « Tạo sao ngươi đau? Ngươi làm sao có thể đau? Ta mới đau, ngươi thả ta đi… »
Nghĩ là nàng mất đi trí nhớ thì hai người sẽ có thể bắt đầu lại những rốt cục vẫn không thể sao? Nhìn vẻ mặt nàng đau đớn cùng quyết tuyệt thì hắn biết nàng rất đau nhưng nỗi đau của hắn nàng không hề để ý tới sao?
Long Phi Ly nhẹ giọng nở nụ cười, tay nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên đặt vào tay Tuyền Cơ, « Tiểu Thất, nàng đau ta sẽ đền cho nàng. Hôm nay tất cả nỗi thống khổ nàng đã phải chịu đựng ta sẽ trả lại toàn bộ. Nhưng ta sẽ không cho nàng đi cho dù có tái sinh như nàng đã nói! »
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn tay nam nhân bất ngờ nóng lên không kịp đề phòng, đột nhiên nhớ đến loại thanh âm nàng đã từng trải qua một lần nhưng cũng đủ quen thuộc cả đời.