Đột nhiên, bên trong có một tràng tiếng khóc rất nhỏ truyền đến, nàng kinh hãi che ngực, chỉ cảm thấy ruột gan nhảy loạn như muốn rớt ra ngoài.
Nàng kinh hồn táng đảm nhẹ bước đến phía trước, dưới chân lại chợt hụt hẫng, rơi thẳng xuống dưới, nàng chưa kịp la lên thì đã té xuống hố, chỗ tay chạm vào thấy đất hơi mềm còn có chút dính tay. Hình như nàng bị rơi xuống một cái giếng cạn. Trong lòng nàng kích động, nhưng không biết có nên lên tiếng kêu cứu hay là không, lại nhớ tới tiếng khóc dọa người vừa rồi.
Nàng một tay bưng kín miệng, vừa rồi ngã xuống hình như đã bị trật chân, tay kia chống xuống đất mượn lực đứng lên, lại đột nhiên đụng đến một vật gì đó, vật kia vừa cứng vừa mềm rõ ràng là có xương… Trong lòng nàng hoảng hốt, là tay người.
Nhanh tay bưng chặt miệng nàng mới không khiến nỗi sợ hãi trong lòng bật thành tiếng hét lớn.
Trong giếng này còn có người? Là người sống hay là người chết? Khớp hàm run run lợi hại, nàng lê cái chân bị thương nép người vào phía bên kia đáy giếng.
Lúc này, trên miệng giếng đã có thanh âm truyền đến.
“Nàng đâu?”
Thúy Nhi cả kinh, giọng nói thản nhiên của nam nhân này hình như có chút quen thuộc.
“Chắc là cô nương ấy còn chưa tới đây.” Một giọng nói khác nhỏ nhẹ đáp lại, thanh âm này có vẻ là của một người hơi lớn tuổi.
“Ưhm.” Nam nhân nói chuyện đầu tiên nhẹ giọng phân phó, “Từ Hi, ngươi cùng Thanh Phong đến bên ngoài canh chừng, đừng để cho người khác vào đến.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Thúy Nhi rùng mình, đột nhiên nhớ lại giọng nói đầu tiên kia, là Hoàng Thượng!
Không phải nương nương ngủ ở tẩm cung của Hoàng Thượng sao? Hắn làm sao có thể qua tới nơi này? Nàng cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy nhưng đã nhanh chóng bịt chặt miệng mũi, sợ phát ra tiếng động.
Trong lòng nàng bối rối, lại không tự chủ được lắng tai nghe.
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Chàng đã đến rồi.” Là giọng nói của nữ tử, chỉ nghe thấy nàng nói: “Ta không dám đến đây ngay lập tức, sợ bị người khác phát hiện”.
Hoàng đế nói: “An toàn của nàng quan trọng nhất, hết thảy phải cẩn thận.”
Nữ tử tựa hồ khẽ cười, rồi thấp giọng nói: “Tối nay, bà ta lại đi đến chỗ đó. Phương pháp của chàng rất tuyệt. Quần áo của Ngọc Kết Chi sớm đã bị chàng âm thầm cho người tẩm một ít hương hoa tinh luyện, cái giống thiêu thân này thích nhất là hương hoa này nên cứ theo mùi hương mà bay đi. Ta lại rắc một ít phấn phát sáng trên người con thiêu thân, khi nó vỗ cánh bay, bột phấn liền rớt xuống, bột phấn gặp nước mới có thể hiện ra, sau khi hiện ra liền biến mất ngay trong không khí.”
“Khi đó ta đi theo manh mối thiêu thân để lại cuối cùng tìm được cửa vào.” Giọng nói của nàng đột nhiên có chút ngưng trọng, “Ai mà nghĩ được Hoa Âm cung như vậy mà còn có địa cung, ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách đi vào xem một chút —— ”
Hoàng đế cắt lời nàng, “Không thể, một khi nóng nảy sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở, an toàn của nàng là lo lắng hàng đầu của trẫm.”
“Hoàng Thượng…”
Hoàng đế ngưng giọng nói: “Nếu không phải nàng, một đêm trước khi đăng cơ trẫm đã bị giết chết, hiện tại nàng lại giúp trẫm cứu mẫu thân, nếu mẫu phi biết, ắt cũng không muốn nàng mạo hiểm như thế.”
“Trẫm nhất định phải cứu mẫu phi, chuyện này lại liên lụy đến an toàn của nàng, đi sai một bước thua cả bàn cờ, trẫm cần phải tính toán một chút.”
“Ta hiểu rồi.” Nữ tử nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà hiện tại có một chuyện đã bị lộ.”
“Như thế nào?”
“Ngày ấy, ta không thể tránh đi bèn sai tiểu tỳ đến Trữ Tú điện đưa thư cho chàng, sợ bị người khác nghi ngờ mới bảo nàng cải trang thành tiểu thái giám, lại đưa cho nàng túi gấm làm bằng chứng. Nha đầu kia khẩn trương lại làm thất lạc mất túi gấm, nếu để cho người khác nhặt được …”
“Trẫm lập tức sai Từ Hi phái người tra rõ việc này, nàng không cần sợ hãi.”
“Nếu thật sự để người khác nhặt được phát hiện ra manh mối ——” thanh âm nữ tử có hơi sầu lo.
“Trẫm sẽ giết hắn.”
“Ưhm.” Nữ tử dừng một chút, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, ta rất nhớ chàng, còn chàng?”
…
Đáy giếng, Thúy Nhi gắt gao cắn ngón tay của chính mình, hô hấp cơ hồ ngừng lại.
******
Canh bốn, trên sông Nhạc Dương ở Nhạc Dương quận, một con thuyền lớn trang hoàng tinh xảo hoa mỹ trôi giữa lòng sông.
Một thiếu niên từ trong khoang thuyền đi ra.
Hai thanh niên nam nữ đang ngồi ở đầu thuyền, đều là dung mạo khó gặp trên đời, nam nhân tuấn mỹ vô cùng, nữ nhân xinh đẹp kiều diễm, nét mặt khiến cho người khác không dám nhìn gần. Hai người khóe mắt đuôi lông mày có vài phần giống nhau, ước chừng là có quan hệ huyết thống.
Thấy một thiếu niên lau nước mắt đi ra, cô gái nhíu mi nói: “Ngũ Thất, biểu ca ta ra sao?”
Ngũ Thất ảm đạm nói: “Cuối cùng công tử cũng hạ sốt, vậy mà miệng vẫn cứ nói câu kia, ‘Tuyền đệ, đừng tiếp cận Bạch Tử Hư.’ ”
Cô gái cùng nam tử trao đổi ánh mắt, cô gái kinh nghi nói: “Bạch Tử Hư đã chết từ năm ngoái rồi mà.”
Nam tử vuốt cằm, ánh mắt vi ngưng, “Chính ta cùng với Chiến Phong tự tay an táng công tử Bạch gia, lời Chiến Phong nói là có ý gì?”
Cô gái đột nhiên thấp giọng nói: “Ngũ Thất, Tuyền đệ mà biểu ca nói là loại người nào, biểu ca của ta, hắn… Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Nàng nói xong chua xót cười, “Vừa rồi ta muốn thay hắn lau mồ hôi, hắn cũng không chịu, miệng cứ kêu Tuyền đệ, rồi vung tay áo lên đẩy ta ra.”